Tuổi teen của cháu, làm việc nhà là chuyện tự phục vụ bản thân, là kỹ năng cơ bản để sống tự lập cần được thực hành thành thạo.
Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc bước qua vạch "finish”, cùng cả hội nằm sõng xoài trên bãi cỏ tận hưởng cảm giác chiến thắng chính mình.
Có người hỏi: “Linh làm mẹ đơn thân à?”, thậm chí, người ta đồn đoán rằng vợ chồng chị ly thân, chị Linh chỉ cười: “Có kết bạn đâu mà tương tác”.
Rồi rừng cây biến mất, nhường chỗ cho đường sá, xây cất, chỉ còn xanh ngát trong tuổi thơ bọn trẻ nhà quê thuở nào.
Tình yêu dành cho ông luôn là ánh sáng dẫn dắt bà đi qua mọi đau khổ, những thử thách và nuôi lớn con gái duy nhất của ông bà.
Những áng tóc đen óng ướp đẫm hương thơm chảy sóng sánh theo từng thớ lược. Cô gái nhỏ đang khúc khích cười nói, trò chuyện cùng cha mình.
Thời gian đã làm mờ đi vết sẹo năm xưa; nhưng đó luôn là điểm tôi nhìn ngắm đầu tiên khi cầm tấm ảnh.
U70 làm phượt thủ? Có liều không? Có chứ! Nhưng chúng tôi giảm sự cố bằng cách trang bị những "bảo bối" như sức bền, kỹ năng, lòng dũng cảm...
Em “hóng” rất nhanh và hào phóng chia sẻ với rất nhiều người. Có lẽ vì thế mà ở công ty đặt cho em cái biệt danh “thánh hóng”.
Mẹ không bao giờ nói thương con, yêu con hay vì con, nhưng bà yêu con theo cách hết sức nữ tính.
Bao nhiêu uất ức của cuộc hôn nhân hơn 10 năm được chị bung xả ra hết với những người xa lạ, chưa từng gặp mặt.
Em tuyên bố đàn bà đổi chồng để đổi đời, đàn bà tự do, đàn bà không tự yêu mình là thứ đàn bà ngu dại…
Thay vì có những bức ảnh lộng lẫy xiêm y, má tôi chỉ với bộ bà ba tay ngắn thôn quê, với những tủn mủn đời thường quanh năm bên xó bếp.
Giáo sư Trương Nguyện Thành chứng kiến người mẹ 105 tuổi ngồi trìu mến đấm lưng cho con trai 77 tuổi. Câu chuyện của ông thu hút rất nhiều người...
Dù mình ít tiền, chưa thể cung cấp đủ đầy cho ba mẹ về vật chất, nhưng những ngôn ngữ yêu thương còn lại vẫn sẽ cất lên thành lời.
"Dù có ước mẹ sống 100 tuổi, 110 tuổi… vẫn thấy sao chưa đủ. Mong được kéo dài mãi cái hạnh phúc, ấm áp được có mẹ để chia sẻ buồn vui”.
Hình ảnh khắng khít, đồng hành trên mọi bước đường giữa á hậu Trương Thị May và mẹ cô khiến mọi người cảm mến.
Má anh đã thành mây trắng. Đoạn đường mỗi ngày anh đạp xe bỗng trở nên khắc nghiệt. Không còn má ở cuối đường chờ anh, anh biết đi đâu về đâu!
Cách truyền đạt có thể khác nhau, nhưng tựu trung, điều mà mỗi bậc phụ huynh mong mỏi đều là con cái bình an, hạnh phúc.
Phụ nữ ai cũng sợ mập, mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mẹ giữ mãi dáng dấp cao dong dỏng, thanh thoát khiến 4 đứa con gái phát thèm.
Mỗi năm, dịp giỗ mẹ, anh lại may áo dài mới. Từng đường kim mũi chỉ gói trọn những yêu thương, ký ức trong mấy chục năm dài.
Khi 2 người nên vợ nên chồng, họ sẽ không còn sống vì bản thân mà sẽ có cuộc sống mới, đồng hành cùng bạn đời.
Tấm ảnh này tôi chụp cùng mẹ để lưu giữ kỷ niệm trong ngôi nhà cũ, nơi chứa nhiều kỷ vật của ba và tuổi thơ của 7 anh chị em tôi.
Ta có thể “bật” hoặc “tắt” chiếc “công tắc thực tại", để con tập trung hơn vào một thực tại dễ chịu hoặc tạm thời “ngó lơ" một thực tại đáng sợ.
Tình yêu thương của ba mẹ dành cho con là gia sản quý giá vô cùng, là đặc ân đi theo mỗi người từ khi chào đời đến hết cuộc đời này.