PNO - Gặp lại người cũ, chồng Hoa như sống lại cảm xúc ngọt ngào năm xưa. Hậu họp lớp, người cũ liên tục dội bom tin nhắn, còn hẹn sẽ tới thăm.
Chia sẻ bài viết: |
Quỳnh 19-08-2022 23:49:58
Họp lớp - chỉ là tên gọi của những cuộc gặp gỡ bạn học cũ còn những chuyện xảy ra hậu họp lớp là ở những nhân tố trong cuộc gặp gỡ đó. Bây giờ họp lớp trở thành phong trào ở khắp nơi và sự thật niềm vui khi gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, những điều tử tế giữa những người luống tuổi đã không đủ để thuyết phục số đông nữa rồi. Nói như vậy sẽ làm buồn lòng những người đúng mực
và gặp nhau đúng ý nghĩa bạn bè lâu ngày gặp lại. Những niềm vui, những câu chuyện cũ mới rồi cũng lùi lại vì những vấn đề thường tình xảy ra đó là sự đố kị, ganh đua, và cả một số bạn bè cùng gu nhóm lại cùng nhau để thường xuyên tụ họp, trong đó không ít người mượn danh họp lớp để thỏa tính ham chơi của mình. Điều này gây ra không ít phiền lòng thậm chí bất hòa trong gia đình. Có cả những người " bận " thể hiện mình với bạn bè để nhận mưa lời khen trong khi đầy thiếu sót với chính gia đình mình. Thiết nghĩ, có vui mấy, có bổ ích mấy thì cũng chỉ là của cá nhân mình, của chồng/ vợ nên hãy cân nhắc thời gian, tần suất, mục đích trước khi gọi nhau " đi họp ". Họp xong về nhà thì đừng để dư âm gây ra những chuyện tiêu cực khiến vợ/ chồng ko thể vui lòng đón nhận Họp lớp.
Khanh 19-08-2022 10:10:58
Tán thành. Hãy để cho quá khứ ngủ yên.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.