Chuyện nhỏ

21/04/2014 - 16:59

PNO - PN - Kính gửi chị Hạnh Dung! Vợ chồng em lấy nhau được hơn bốn năm, thuê nhà ở trọ.

edf40wrjww2tblPage:Content

Từ khi em mang thai rồi sinh con, nay con đã được tám tháng tuổi, chúng em về sống chung với gia đình em. Mới đây xảy ra chuyện chồng em đùa giỡn với con hơi mạnh tay, ông ngoại sốt ruột nên la mắng lớn tiếng. Lúc đó, chồng em không nói gì, chỉ im lặng, nhưng em thấy sự bực bội hiện rõ trên mặt anh. Hôm sau, anh trút giận sang em. Em thông cảm với tâm trạng của anh, không đôi co lại, nhưng không thể chấp nhận được khi anh nói: “Anh thôi em cũng được!”, lại còn bảo em làm đơn đưa anh ký. Em tự ái đã không nhìn, không nói với anh suốt mấy ngày. Khi bình tĩnh hơn, em phân tích vụ việc cho ra lẽ thì anh né tránh, nhưng vẫn không nhận lỗi. Giờ em phải làm gì, viết đơn ly hôn hay để anh ra ngoài sống một mình một thời gian như anh từng nói? Em thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ thấy cuộc hôn nhân của mình như đang bên bờ vực đổ vỡ. Chị giúp em.

Ngọc (Q.5, TP.HCM)

Chuyen nho

Em Ngọc mến,

Có thể thấy ngay chuyện của em chỉ là... chuyện nhỏ, đâu có gì nghiêm trọng đến mức phải bi thảm hóa vấn đề như vậy. Làm gì đến nỗi “bên bờ vực đổ vỡ” như em nghĩ. Vợ chồng chung sống, không chuyện này thì chuyện khác, không có mâu thuẫn mới lạ. Em nói mình thông cảm với chồng nhưng lại là một sự thông cảm... chưa đến nơi đến chốn. Em phải hiểu, sống nhờ bên nhà vợ, với chàng rể đã là một sự khó chịu. Đàng này, chơi giỡn với con mình mà cũng bị cha vợ la mắng thì chồng em “tâm trạng” là đúng thôi. Em phải ghi nhận điểm tích cực là anh ấy đã biết kiềm chế, không phản ứng lại với cha vợ, dù rất bức xúc. Khi “xả” cơn tức với vợ, có thể chồng em đã không giữ được mà có những lời lẽ quá mức làm em tự ái.

Trong hoàn cảnh đó, lẽ ra phải xoa dịu chồng, làm cho chồng hiểu ông ngoại vì quá cưng cháu nên mới có phản ứng như vậy thì em lại để tự ái bùng lên, đẩy chuyện nhỏ thành chuyện lớn, bám vào những lời lẽ thiếu kiểm soát của chồng trong cơn nóng giận mà phóng to mọi chuyện. Em cũng thấy, sau đó, khi em phân tích, chồng em đã né tránh, dù không nhận lỗi. Thái độ né tránh đó đủ cho thấy chồng em cũng nhận ra mình đã sai, đã đi quá đà. Lại còn cái kiểu đòi ly hôn mà “viết đơn đi, đưa tôi ký”, cũng là kiểu nói cho đã nư, chứ thật tâm đương sự chẳng hề muốn ly hôn chút nào. Em nghĩ xem, nếu một người đã quyết tâm ly hôn thì có đi “năn nỉ”, có chịu đợi người kia viết đơn không? Em hãy nhìn vào những biểu hiện đó mà buông cơn tự ái, đừng cố “buộc” nhau một lời xin lỗi, đẩy chuyện đi xa thêm nữa. Vợ chồng phải hiểu và biết cho qua những sai sót trong ứng xử của nhau, đừng quá xem trọng cái tôi của mình.

Việc em cần quan tâm lúc này là vợ chồng nên làm hòa với nhau, đừng nghĩ đến đơn ly hôn hay chuyện để chồng ra ngoài sống một mình nữa. Còn sắp tới, hai em nên tính toán việc ra ngoài sống riêng như trước. Dựa vào ông bà ngoại có những thuận lợi nhất định, nhưng chỉ khi thật cần thiết vì chắc chắn sẽ phát sinh những vướng mắc, đôi khi ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng chung của vợ chồng. Hơn nữa, hai em đã quen sống riêng, giờ làm “chó chui gầm chạn”, chồng em chắc chắn chẳng thể thoải mái được. Hãy tính toán chuyện thu nhập của vợ chồng, chuyện chăm sóc con, xem thời điểm nào là thích hợp để có thể tách ra được. Chồng em hẳn sẽ rất hào hứng nếu em bàn chuyện đó.

Hạnh Dung (hanhdung@baophunu.org.vn)

Tư vấn trực tiếp tại tòa soạn vào thứ Hai, Tư, Sáu (sáng: từ 8g -11g30; chiều: từ 13g30 - 16g30)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI