PNO - Từ một phụ nữ kiêu ngạo về nhan sắc và tiền bạc, cô ấy trở nên vô cùng yếm thế, yếu đuối. Cô ấy van xin anh hủy bỏ việc ly hôn, ở lại với cô ấy.
| Chia sẻ bài viết: |
Ngô Diệp Sương 08-02-2020 09:24:43
Chị lưu ý không để anh và chị vi phạm luật Hôn nhân và gia đình. Vì hiện tại anh vẫn đang là người có vợ. Mong chị sáng suốt.
Ngô Diệp Sương 06-02-2020 12:03:12
Thương gửi chị! Em rất hiểu nỗi lòng chị! Nhưng có câu "đoạn trường ai có qua cầu mới hay", người vợ ấy đang rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng và đang gánh chịu nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn. Cùng là phụ nữ với nhau, em mong chị cùng nguyện cầu cho người vợ ấy mau bình phục thân tâm. Chị đừng oán trời trách đất, không trời đất nào sắp bày oan trái như vậy, mà là những tai ương bất trắc trong tai nạn con người gây ra cho nhau và những liên đới của nó. Xin hãy đặt mình vào hoàn cảnh chị ấy, thử hỏi ai khổ hơn ai. Chỉ khi đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo, cơ thể bị thương tật thành sẹo một đời, hay chứng kiến cái mất mát của sự ra đi về cõi vĩnh hằng ta mới biết mình còn may mắn, được sống, được thở, được đi lại khắp nơi, được ăn no, mặc ấm. Chị cứ bình thường thôi, yêu thì chị cứ yêu, thương cứ thương nếu chị thật sự yêu anh hơn cái danh chị đang chờ đợi. Anh đã quá mệt mỏi, lo lắng và đau lòng trước biến cố bất ngờ của người vợ, thương con cái bơ vơ níu cha, thì em mong chị nếu đã trọn lòng yêu anh lúc này chị đừng hỏi anh gì cả? Chị hỏi chi những câu mà ngay bản thân chị còn chưa trả lời được. Chọn ai giờ đây có ý nghĩa gì? Mọi sự lựa chọn rõ ràng của anh thì đã sao? Liệu chị còn can đảm tôn trọng một người buông tay người từng đầu ấp tay gối với mình trong cơn hoạn nạn để đi theo chị? Hay chỉ vì bế tắc trước mắt mà buông tay chị ra? Hãy để anh được yên.
Việc chị cần làm là khi nào anh cần nghỉ ngơi hãy để anh được nghỉ ngơi, khi nào anh đói nấu cho anh bữa ăn ngon, mang cho anh ly nước mát. Bản thân chị cứ như xưa, xinh đẹp và dịu dàng trong mắt anh. Xin đừng tống vào đầu anh một mớ câu hỏi để mỗi khi gặp nhau anh như bị trăm ngàn mũi nhọn hướng vào anh hay chỉ có nước mắt và sự dằn vặt của chị. Thế thôi, thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi và chữa lành những vết thương. Trong nhất thời quá tuyệt vọng người vợ ấy với tay nắm lấy tay chồng, người mà chị ấy tin không nỡ không đưa tay ra cho người đang đuối nước; còn lâu dài, làm người trong thâm tâm luôn có lòng tự trọng. Chị ấy cũng không muốn phiền người không yêu thương mình phải vì mình mà gồng mình chịu đựng không còn tình yêu.
Thương chúc chị an lành, hạnh phúc. Nghĩ khác một chút sẽ an yên trong lòng. Đời là vô thường, ta chiếm hữu gì đây. Xin gửi chị đôi lời thơ em sưu tầm: “Còn gặp nhau thì hãy cứ vui. Chuyện đời như nước chảy hoa trôi. Lợi danh như bóng mây chìm nổi. Chỉ có tình thương để lại đời.”
Từ ngày cưới vợ, Mạnh hiếm khi về thăm ba mẹ, cũng hiếm khi gọi điện thoại, mẹ cậu tủi thân lắm.
Tôi thấy bất ngờ nhất là chính những người phụ nữ từng khổ sở khi sinh thêm con lại thường động viên người khác sinh tiếp.
Không phải lúc nào sự dịu dàng cũng mang lại kết quả tối ưu. Lắm khi một chút 'hùng hổ' lại được việc hơn.
Biết nâng niu từng món ăn, cũng là cách trân trọng công sức của chính mình, điều đó chẳng có gì phải xấu hổ.
Hãy cứ yêu như nắng, đừng tính toán, đừng sợ hãi. Chỉ khi yêu hết lòng, người ta mới biết thế nào là được sống thật với trái tim mình.
Ra toà ly hôn, người vợ phải ra đi tay trắng. Cha mẹ chồng chuyển quyền sở hữu mảnh đất và căn nhà cho con dâu cũ và cháu nội.
Tin tưởng, đồng hành và giao tiếp mới là chìa khóa để vợ chồng cùng tận hưởng cuộc sống.
Có những người không ngại chi ra khoản lớn cho việc nọ việc kia ngoài xã hội, nhưng với người trong gia đình lại tính toán chi li.
Lẽ ra An có thể vì tình nghĩa cũ mà trả lại vàng cưới, nhưng chồng và mẹ chồng cư xử tệ nên An chọn sòng phẳng với họ.
Con gái tôi vô tình nhìn thấy những món đồ xưa cũ của mẹ, thích thú ướm thử, tạo dáng trước gương rồi cười hỏi: “Nhìn con có giống mẹ không?”.
Bạn khuyên tôi bỏ ý định xây nhà cho con vì nuôi con trưởng thành và học hành đàng hoàng là được rồi, việc tương lai để chúng nó tự bươn chải.
Cô cần có những khoảng nghỉ theo cách riêng để sạc năng lượng cho hành trình cùng nhau của cả gia đình.
Em Út đề xuất, giờ tính số lượng đám giỗ mà chia đều ra, mỗi người lo một phần, muốn làm gì thì tuỳ ý khỏi phải bàn cãi.
Vân biến những cơn nóng giận của chồng thành cơ hội để rèn giũa bản thân, học cách tiết chế cảm xúc để giữ cho trái tim bình lặng.
Sinh tiếp hay không là quyền của vợ, không phải để ai “ra lệnh”, không phải để vừa ý nhà chồng, càng không phải vì tâm lý thèm con trai.
Ở ngoài kia cũng có nhiều người mẹ, người vợ như chị, hoàn toàn đơn độc trong hành trình dạy con dù chồng vẫn hiện diện ở bên cạnh hàng ngày.
Chị căng thẳng với việc buộc phải giữ mọi thứ trong bình ổn. Niềm vui duy nhất của chị là mỗi tháng nạp tiền tiết kiệm vào tài khoản.
Nhà bây giờ không còn nghe tiếng cười của chị. Bởi vì, thậm chí chị nghĩ có khi nào mình cười một cái, cũng sai…