PNO - Từ một phụ nữ kiêu ngạo về nhan sắc và tiền bạc, cô ấy trở nên vô cùng yếm thế, yếu đuối. Cô ấy van xin anh hủy bỏ việc ly hôn, ở lại với cô ấy.
Chia sẻ bài viết: |
Ngô Diệp Sương 08-02-2020 09:24:43
Chị lưu ý không để anh và chị vi phạm luật Hôn nhân và gia đình. Vì hiện tại anh vẫn đang là người có vợ. Mong chị sáng suốt.
Ngô Diệp Sương 06-02-2020 12:03:12
Thương gửi chị! Em rất hiểu nỗi lòng chị! Nhưng có câu "đoạn trường ai có qua cầu mới hay", người vợ ấy đang rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng và đang gánh chịu nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn. Cùng là phụ nữ với nhau, em mong chị cùng nguyện cầu cho người vợ ấy mau bình phục thân tâm. Chị đừng oán trời trách đất, không trời đất nào sắp bày oan trái như vậy, mà là những tai ương bất trắc trong tai nạn con người gây ra cho nhau và những liên đới của nó. Xin hãy đặt mình vào hoàn cảnh chị ấy, thử hỏi ai khổ hơn ai. Chỉ khi đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo, cơ thể bị thương tật thành sẹo một đời, hay chứng kiến cái mất mát của sự ra đi về cõi vĩnh hằng ta mới biết mình còn may mắn, được sống, được thở, được đi lại khắp nơi, được ăn no, mặc ấm. Chị cứ bình thường thôi, yêu thì chị cứ yêu, thương cứ thương nếu chị thật sự yêu anh hơn cái danh chị đang chờ đợi. Anh đã quá mệt mỏi, lo lắng và đau lòng trước biến cố bất ngờ của người vợ, thương con cái bơ vơ níu cha, thì em mong chị nếu đã trọn lòng yêu anh lúc này chị đừng hỏi anh gì cả? Chị hỏi chi những câu mà ngay bản thân chị còn chưa trả lời được. Chọn ai giờ đây có ý nghĩa gì? Mọi sự lựa chọn rõ ràng của anh thì đã sao? Liệu chị còn can đảm tôn trọng một người buông tay người từng đầu ấp tay gối với mình trong cơn hoạn nạn để đi theo chị? Hay chỉ vì bế tắc trước mắt mà buông tay chị ra? Hãy để anh được yên.
Việc chị cần làm là khi nào anh cần nghỉ ngơi hãy để anh được nghỉ ngơi, khi nào anh đói nấu cho anh bữa ăn ngon, mang cho anh ly nước mát. Bản thân chị cứ như xưa, xinh đẹp và dịu dàng trong mắt anh. Xin đừng tống vào đầu anh một mớ câu hỏi để mỗi khi gặp nhau anh như bị trăm ngàn mũi nhọn hướng vào anh hay chỉ có nước mắt và sự dằn vặt của chị. Thế thôi, thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi và chữa lành những vết thương. Trong nhất thời quá tuyệt vọng người vợ ấy với tay nắm lấy tay chồng, người mà chị ấy tin không nỡ không đưa tay ra cho người đang đuối nước; còn lâu dài, làm người trong thâm tâm luôn có lòng tự trọng. Chị ấy cũng không muốn phiền người không yêu thương mình phải vì mình mà gồng mình chịu đựng không còn tình yêu.
Thương chúc chị an lành, hạnh phúc. Nghĩ khác một chút sẽ an yên trong lòng. Đời là vô thường, ta chiếm hữu gì đây. Xin gửi chị đôi lời thơ em sưu tầm: “Còn gặp nhau thì hãy cứ vui. Chuyện đời như nước chảy hoa trôi. Lợi danh như bóng mây chìm nổi. Chỉ có tình thương để lại đời.”
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.