PNO - Chồng nói tôi sống lạnh lùng, muốn giữ tài sản riêng thì cứ ly hôn cho khỏi đau đầu còn sống chung phải biết vun đắp cùng nhau xây dựng gia đình.
Chia sẻ bài viết: |
Người qua đường 04-12-2023 09:29:03
Bạn không sai. Chẳng qua chồng bạn khôn hết phần thiên hạ thôi. Cam kết trước hôn nhân thì phải tuân thủ. Tại sao bắt bạn phải theo ý anh ta mà không phải ngược lại? Li hôn ko phải là điều kiện để bắt người này phải lụy người kia. Bạn cần giữ chắc tài sản để đề phòng bất trắc và xem xét thêm về thái độ và ý đồ của chồng bạn.
Quý 04-12-2023 01:26:32
Tác giả bài báo sai khi lấy người chồng đó! Trước khi cưới thì đồng ý, cưới rồi lật mặt, kg được như ý thì doạ ly hôn. Nếu chưa có con thì nên ly dị đi, lâu dài cũng sẽ ly dị thôi.
Dave 03-12-2023 13:51:25
Em không sai, ông chồng không rõ ràng hoặc có ý đồ.
Trương Mỹ Hương 03-12-2023 08:42:19
Bạn không sai gì cả trong chuyện này. Đã thoả thuận rõ ràng trước khi cưới thì phải thực hiện. Nếu nhượng bộ, sau này bên gia đình chồng lật mặt, bạn sẽ tức y chang như mẹ của bạn. Hãy cương quyết giữ vững lập trường. Mình không thích người chồng không đạt được ý muốn lại doạ li hôn là sao vậy.
Summer 03-12-2023 01:48:23
Bạn hãy giữ thật chặt phần tài sản mà bạn và con bạn được hưởng. Tuyệt đối đừng đưa cho chồng. Vì đó là nhà mẹ chồng tương lai có thể sẽ mất trắng
Makisan 02-12-2023 15:07:46
Ông chồng này định biến tiền của vk thành của riêng à? Xem ra cũng giống như ông bố vk đã từng nuốt tiền của mẹ vk.
Năm nào cũng vậy, bế giảng xong cũng là lúc vợ chồng tôi cho bọn trẻ về nội. Năm nay, "khối nghỉ hè" sớm gây chuyện tày đình.
Nếu không chuẩn bị tốt cả tinh thần lẫn vật chất, e rằng việc nghỉ hưu sớm không đem lại lợi ích như người ta vẫn tưởng.
Khoái cảm được xem là một hình thức hà hơi tiếp sức kiểu “đông tay lớn vỗ” trong công cuộc kiếm tin vui.
Người sống cùng bạn đời, người sống với... con mèo, cũng có sao đâu. Bởi quan trọng nhất là bạnddược sống thật với chính mình
Nghề báo cho Thư đã đi nhiều nơi, đến nhiều vùng đất, nhưng nơi cho Thư sự bình yên, thoải mái nhất chính là gia đình.
Hàng xóm tặc lưỡi: “Thiệt cũng lạ, con nhỏ vụng về vậy mà về làm dâu bà má chồng kỹ tính không ai bằng, không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra!”.
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, lại vô thường. Sao ta không vượt qua nỗi sợ cố hữu?
Bà nội tôi có một kiểu chiều chồng rất lạ lùng. Bà sẵn sàng trả lời ông bất cứ câu hỏi nào với thái độ luôn vui vẻ, ôn hòa.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.