PNO - Không dưng, em trở thành tình nhân của một người đàn ông đã có gia đình. Có nằm mơ em cũng không dám tin điều này là sự thật.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyen 01-05-2020 18:48:04
Vợ anh ấy đang xin anh ấy đến với bạn đó,hãy Giang tay đón anh ấy nha , để cùng nhau lên voi xuống chó,chúc bạn hạnh phúc
Shu 29-04-2020 20:36:02
Giờ còn trẻ ko bỏ, 5-7 năm sau mới bỏ lại kêu gào lỡ mất thanh xuân, chửi người ta là Sở khanh trong khi hắn là Sở khanh ngay từ đầu rồi. Nên những kẻ ngoại tình vẫn thường có một cái gì hấp dẫn các em hồ ly đâm đầu vào như là GIÀU CÓ, chức quyền chẳng hạn, để các em hy vọng mình đá được chị vợ ra ngoài ,mình hưởng trọn chứ chả phải yếu lòng gì mà không bỏ được. Nên đừng như Thúy Kiều nhé bạn gái.
hòa 29-04-2020 15:22:38
sai là sai thôi, không cần lý do. bạn hãy dừng lại đi nhé, mong bạn sớm được an yên
Thành Hoa 29-04-2020 14:23:38
Em à! Em hãy dừng lại mối quan hệ này trước khi mọi chuyện đi quá xa. Ai cũng biện minh tình yêu không có lỗi để đến với nhau. Nhưng gieo nhân gì thì gặt quả đó đấy.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.