Dáng hình còm cõi, tóc đã bạc nhiều, nét mặt hơi xanh, đôi mắt hấp háy đục, lưng còng một chút...
Chị bảo, khiêu vũ mang lại cho chị cảm giác mình là đàn bà nhất. Chị chơi môn này lâu lắm rồi, bị ghiền. Tuần nào chị cũng phải đến sàn.
Một lần chết hụt, chắc Nhiên đang trân quý từng phút giây được thở, ngay lúc này. .
Cô trễ chuyến bay một cách lãng nhách như thể những cơn mưa Sài Gòn thường ào đến rồi chợt vút đi...
Khi chẳng còn quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đó là lúc người ta trở nên đáng thương nhất.
Những ngón tay cô như nhảy múa trên những phím đàn. Giai điệu du dương này Quỳnh nghe quen lắm, như vọng về từ hồi ức xa xăm nào đó.
Điện thoại reo, Vy cuống cuồng bò dậy như một thói quen đã có từ lâu.
Người ta coi gia đình là cộng đồng gắn bó với nhau bởi các mối quan hệ tình cảm, quan hệ hôn nhân, quan hệ huyết thống, quan hệ nuôi dưỡng...
Công việc lễ tân ở một chung cư mới thật quá rối rắm. Nó khiến tôi xoay mòng mòng giữa bao thắc mắc của những người chủ vừa dọn đến.
Huy từng nghĩ vào một mùa hoa đẹp nhất, sẽ nói cho người ta nghe, rằng Huy thương người ta như thương những bông hoa cải trắng.
Đàn ông lẽ nào luôn nghĩ, vợ đương nhiên phải đảm đương việc nhà, phải lo cho con, phải chu toàn mọi thứ?
“Công lý và tình yêu không phải bao giờ cũng diễn ra trên một phiên tòa"
Tôi ngồi bệt xuống cây đèn đường đang cô đơn ngả ánh vàng tràn đầy không gian như mùa thu đổ lá.
Hân thương Kiên từ lúc còn thơ bé. Nhà Hân và Kiên giáp nhau một mảnh vườn rộng, chẳng rào giậu gì.
Đường đời có muôn vạn nẻo để đi. Nếu đi sai đường thì việc cần làm đơn giản chỉ là rẽ sang hướng khác.
Có nhiều lúc, cô nghĩ tía như cả thế giới của mình. Cô chỉ cần có tía ở đây thôi, không cần ai khác cả.
Mỗi người luôn có những điều không dám đối diện. Có một chỗ an toàn để trốn tránh...
“Dù ngoài kia có xảy ra chuyện gì, em cũng không được bước ra. Hãy nhớ, anh vẫn yêu em. Tình yêu của anh chân thành và đã dành cho em.
Anh ngồi xuống cái ghế nay chợt cô độc lạ lùng. Anh đã quen với hình ảnh có ai đó ở sẵn trong sân và chờ mình.
Chẳng có đâu là thiên đường. Chẳng có đất nào bạc bẽo với mình cả. Chỉ lòng người bạc bẽo với đất mà thôi.
Đứa em gái ngang bướng hiện đại bất cần và đầy tham vọng đã biến mất. Chỉ còn lại cô gái nhỏ đang mơ màng về một mái ấm bình thường.
Cuộc đời vẫn còn ở phía trước. Cây vẫn xanh cho đời. Và tôi vẫn sống như tôi hằng mong muốn đấy thôi.
Những nụ hoa xương rồng trước hiên nhà đã bung nở tự bao giờ, thay cho lời từ giã…