Trăng lưỡi liềm

18/07/2014 - 07:38

PNO - PNCN - Nửa đêm, Phương giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ lạ khiến Phương không ngủ lại được. Nhắm mắt, những hình ảnh trong cơn mộng mị cứ hiện ra, rõ mồn một, từng nét. Khu vườn tối sẫm, im lặng. Tiếng lá lào xào theo gió. Tất...

edf40wrjww2tblPage:Content

Lòng Phương chơi vơi hạnh phúc tưởng như có thể bay lên, bay lên hòa nhập vào tiếng thì thầm, nũng nịu của cỏ cây hoa lá, tiếng rền rỉ của côn trùng văng vẳng xa xa... Tất cả đêm, không gian, thời gian huyền diệu lung linh như trong truyện thần tiên. Mà người đàn ông đi bên cạnh Phương cũng chẳng biết là ai, chỉ có cảm giác vô cùng thân thiết. Trong tiềm thức Phương không cảm nhận được, chỉ biết có một tình yêu dâng tràn đến choáng ngợp, đến nghẹn ngào… Bỗng, gió thổi mạnh, cây cối nghiêng ngả, rào rào, xô vào nhau nhảy múa loạn cuồng. Gió thổi tung mái tóc, áo bay phần phật. Trời đất như vật vã chuyển mình. Phương muốn nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, bàn tay chỉ chạm vào khoảng không, chân cố bám lấy mặt đất mà người cứ chực bay lên. Và xem kìa, tít trên cao vẫn là một vầng trăng lưỡi liềm xanh xao đang nhìn xuống như giễu cợt, như thách thức. Một cơn cuồng phong ập đến, mảnh trăng lưỡi liềm bay vút ra xa, nhỏ dần, nhỏ dần như một sợi chỉ rồi tắt ngấm. Chung quanh Phương chỉ còn bóng đêm, lạnh lẽo, dày đặc, ngộp thở...

Phương bừng tỉnh. Đêm vẫn bao quanh. Quờ tay bên cạnh là khoảng trống không, lạnh giá. Chỉ có giấc mơ là đầy ắp. Chẳng hiểu sao từ khi gặp lại Lê Hà, Phương cứ thấy đi thấy lại giấc mơ này. Hai người quen nhau có lâu lắc gì đâu trước khi ai đi đường nấy. Một vài câu tình tứ, vài nụ hôn thời con gái của mối tình vụng dại xa tắp mà vẫn sống, vẫn hồi sinh rực rỡ đến vậy sao? Gần hai mươi năm rồi, vậy mà Phương vẫn nhớ. Nếu không có chuyến đi nước ngoài du học của Lê Hà năm ấy, liệu giờ này hai người có sống bên nhau? “Mày đừng quên vợ anh ta là Mai, bạn thân của mày! Đừng quên năm xưa, chính mày là người bỏ đi lấy chồng trước”... Tiếng nói của lý trí trong Phương vẫn vang lên như thế. Nhưng gặp lại người tình xưa sao Phương vẫn nghẹn ngào, vẫn rung động mãnh liệt đến vậy. Tưởng như thời gian quay lại, tưởng như những buổi chiều xưa nơi quán cũ họp mặt bạn bè trở về, đứng đó, mỉm cười cùng giọng trầm trầm của Lê Hà đang đọc truyện “Trăng lưỡi liềm” của mình.

- Phương có nhớ không?

Lần gặp lại đầu tiên, Lê Hà đã hỏi. Và Phương gật đầu như một phản xạ từ tiềm thức:

- Có. Em nhớ.

Câu trả lời buột miệng ấy cứ ám ảnh Phương bao đêm, như đập chắn sóng vỡ tràn để mọi thứ có tên gọi “ngày xưa” len lỏi trở về, để Phương càng lúc càng dấn sâu vào những buổi chiều muộn, những buổi sớm mai bên cạnh Lê Hà, bất chấp mọi thứ .

Ừ, mà có bất chấp mọi thứ được không? Đứa con gái 17 tuổi vẫn còn đó - điều duy nhất đọng lại của cuộc hôn nhân ngắn ngủi, sai lầm. Tình bạn thân thiết với Mai vẫn còn đó.

- Tao gặp anh ấy khi anh mới ở nước ngoài về. Đang thất tình vì cô bạn gái đi lấy chồng tự đời nào. Khó khăn lắm bọn tao mới đến được với nhau…

Và Phương đã mừng cho nhỏ bạn thân xưa, đã chia sẻ niềm vui, niềm tự hào cùng nó trong những lần nó khoe chồng khoe con. Hai đứa đã có biết bao kỷ niệm cùng nhau suốt một thời tiểu học, rồi trung học, hạnh phúc của Mai lẽ nào Phương không cảm nhận được. Cho đến khi... Ừ, cho đến khi gặp Lê Hà!

- Mảnh trăng lưỡi liềm của anh giờ ra sao?

- Lặn rồi! Anh buông bút đã lâu, trong đầu giờ chỉ cơm áo gạo tiền thôi! Còn Phương?

- Cũng vậy. Xưa lắm rồi mà, cái thuở lãng mạn học trò phải không anh?

Những lời cho có nói để làm tan nỗi ngượng ngập ban đầu, để che đậy những cảm xúc đang dâng tràn trong lòng hai người vậy mà cứ bám riết lấy Phương, những hình ảnh thanh xuân như cứ bềnh bồng, lơ lửng đâu đó. Thế nên Phương càng tránh mặt, Lê Hà càng cố gặp:

- Chuyện xưa rồi mà. Chúng ta tâm sự như bạn bè không được sao? Mà giờ lại là hai lần bạn bè ấy chứ, phải không?

Nhưng cảm giác của người đàn bà trong Phương biết không phải vậy. Nhất là khi người đàn bà ấy đã chịu nhiều bất hạnh, mất mát và chưa lúc nào được thỏa sức trong tình yêu. Gặp lại Lê Hà, Phương thấy mình như cô gái trẻ ngày nào, nhiều khát vọng, lắm đòi hỏi và táo bạo liều lĩnh trước mọi chuyện. Mình còn gì để mất đâu! Những buổi chiều cùng Lê Hà ra ngoại ô, nhìn bóng chiều đỏ ối, Phương cứ muốn tung hê hết để sống lại một lần những ngày tháng cũ. Dù Phương biết, đó chỉ là sự lừa gạt chính mình. Một chút “nắng quái chiều hôm” rực rỡ hồi quang ấy mà!

Cho đến hôm qua… Khi Mai nói với vẻ mặt rầu rầu:

- Tao nghi anh Hà đang có ai khác. Mày không thấy chứ anh có vẻ như người đang yêu, đang sống trong tình yêu ấy. Không, đừng ngắt lời tao. Tình cảm bao năm giữa chúng tao hoàn toàn không giống vậy. Tao biết mà!

Đưa cô bạn cũ ra về với lời an ủi “Tao sẽ chú ý tìm hiểu cho mày. Cứ yên chí đi mà!”, Phương trở vào nhà, người rã rời như vừa chạy mấy vòng sân. Tội nghiệp nhỏ Mai, tội nghiệp Lê Hà! Tội nghiệp cho cả mình nữa, Phương ơi! Tiếng gọi của quá khứ mạnh đến nỗi mày phải phá vỡ gia đình người khác ư? Còn nhớ con bé Thủy, con gái Lê Hà mới hôm nào đã mang đến bó hoa cẩm chướng đỏ thắm:

- Mẹ con nói hôm nay sinh nhật dì Phương. Mẹ muốn con thay mẹ chúc mừng dì và mong dì luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Vậy mà mình đành lòng phá tan hạnh phúc, niềm vui của Mai, của bé Thủy sao? Cả Lê Hà nữa, “yêu nhau như thế bằng mười phụ nhau” đó thôi.

Trang luoi liem

***

Hai người đã đi đến cuối con đường. Phương nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Lê Hà. Ừ, bên ngoài trời lạnh mà sao tay anh lại ấm đến vậy. Cảm giác ấy khiến Phương rưng rưng ngậm ngùi. Phương biết, sẽ khó có những lần đi bên nhau riêng tư, đằm thắm như thế này nữa. Lê Hà đứng lại, nhìn Phương đăm đăm:

- Em thật tình muốn thế à?

- Phải như thế anh ạ. Có lẽ anh nên nhìn lại Mai kỹ hơn để hiểu hết nó. Mai không đơn giản như anh tưởng đâu!

- Có phải em muốn trốn chạy tình yêu của chúng ta...

- Không, anh phải hiểu mọi thứ đã khác xưa, cả anh và em không còn hơi sức để chơi trốn tìm nữa. Phải chấp nhận thôi anh.

- Nếu anh không chịu chấp nhận?

Phương ngước nhìn Lê Hà, thật đắm đuối như muốn vĩnh biệt cơn mộng mị điên cuồng của mình, vĩnh biệt những ước mơ một thời thiếu nữ chưa thỏa của mình:

- Đừng bận bịu vì nhau nữa. Cuộc đời đã bứt mình ra khỏi nhau từ lâu rồi, thứ mà chúng ta theo đuổi thực ra chỉ là cái bóng của tình yêu ngày nào thôi. Mai đã nhắc nhở em điều đó.

Nhìn theo dáng Lê Hà khuất dần ở góc đường, nhớ ánh mắt mênh mang của anh, Phương quặn thắt. Phương biết, anh không bị thuyết phục bởi những lời nói của Phương đâu. Nhưng năm tháng qua đi, rồi anh sẽ quên. Bên cạnh anh còn có Mai, có bé Thủy. Cũng như Phương, cuộc hôn nhân sai lầm của mình lẽ nào dẫn đến những sai lầm khác. Nhưng tình yêu thì không có tội. Biết dừng lại đúng lúc chính là để nó sống mãi phải không?

***

Nửa đêm, Phương lại tỉnh giấc. Không phải vì vầng trăng lưỡi liềm trong mộng mị mà vì ánh trăng rằm sáng rực đang ùa vào cửa sổ. Chắc đêm đã khuya lắm nên trăng mới tròn vành vạnh trên cao thế kia. Nhưng đêm nay Phương không quơ tay vào khoảng trống không, bởi đứa con gái đang nằm ngủ thật yên ả bên cạnh. Hồi đầu hôm con bé muốn vào tâm sự với mẹ, vậy mà nói chưa xong câu chuyện là đã ngủ mềm. Con gái mình đã bước vào những xao xuyến, rung động đầu đời. Cuộc đời nó rồi có bị ám ảnh bởi một mảnh trăng lưỡi liềm nào không? Có những lần thức giấc nửa đêm như thế này không? Phương cúi nhìn con, lòng chợt lắng lại, thanh thản. Gương mặt cô bé sáng rỡ dưới ánh trăng, miệng như mỉm cười với ai đó trong giấc mơ. Ừ, con cứ mãi là vầng trăng tròn đầy, rực rỡ nhé! Đừng bao giờ thức giấc nửa đêm như mẹ, khắc khoải một đời như mẹ.

Bên ngoài, vầng trăng tròn càng lúc càng lên cao. Đêm đang trôi dần về sáng... 

NGUYỄN NGỌC TUYẾT

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI