Nếu em không còn nhớ…

08/06/2015 - 16:18

PNO - PN - Dạo này em rất hay quên. Quên tên người mình đang trò chuyện. Quên đường đến cơ quan. Quên việc mình đang muốn làm. Và em sợ. Sợ một ngày em sẽ quên anh!

edf40wrjww2tblPage:Content

Em không phải là họa sĩ để có thể vẽ chân dung anh. Nhưng nhắm mắt lại, em vẫn hình dung được từng đường nét trên gương mặt anh thuở thiếu thời ngày ta làm bạn, dẫu giữa chúng ta đã từng là mấy chục năm xa cách. Em tiếc mình không là họa sĩ. Nên em sợ ngày sẽ quên anh. Em sợ cảm giác rồi anh cũng giống như ngàn vạn người đời, không có chi khác biệt. Ta sẽ lướt qua nhau mà chẳng đọng lại chút gì.

Ai đó từng nói: người giàu có là người có thật nhiều kỷ niệm… Xòe bàn tay, kỷ niệm đôi ta không đủ để đếm. Vì anh kiệm lời quá. Mà em thì lại rất ư... đàn bà, chỉ thích nghe những lời ngọt ngào thoảng lướt bên tai. Nhưng em đã không sao quên được câu anh dặn dò ngắn gọn khi em tâm sự cùng anh những rối bời mình vừa mắc phải: tối nay T. ngủ sớm, cho trời mưa xuống cái coi - mấy nay nóng quá! Em lặng lẽ nghe lời anh, nào hay khi em ngủ, anh âm thầm cặm cụi dọn dẹp những hoang tàn đổ nát cho em.

Gặp nhau, anh ít nói, chỉ chăm chút gắp thức ăn cho em. Thoáng chốc em thấy mình bé dại, ngẩn ngơ vì lần đầu tiên được chăm sóc, yêu thương.

Em vẫn còn bàng hoàng trong một ngày mình khóc như điên dại vì những đau đớn cùng cực, bất giác anh đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho em. Chỉ im lặng nghe em khóc. Em nghe hơi thở ở đầu dây bên kia, mới biết mình đã không còn một mình. Anh ôn tồn căn dặn: hãy gọi anh bất cứ khi nào em muốn.

Neu em khong con nho…

Lời thương, anh ý nhị thốt ra. Chúng mình thay đổi cách xưng hô - ừ thì cũng là hai từ anh, em như bao đôi lứa khác, nhưng chỉ với anh, em mới nghe tim mình rung động.

Đủ chưa em, bấy nhiêu kỷ niệm, có đủ níu chân em khi bước vào vùng lãng quên? Mai này gặp lại nhau, em phải làm sao để không quên được anh?

Em nhớ mình từng nói, giả sử nếu chia được thời gian ra làm hai, em muốn đó là trước và sau khi gặp anh. Gặp anh rồi, em không còn muốn quay lại thời gian trước kia, khi mình còn cô độc quá, bất hạnh quá.

À, em biết rồi anh ạ. Cái nắm tay nhau - sự thân mật nhất mà mình từng trao, sẽ là cột mốc neo em lại nơi bến bờ ký ức. Bởi chẳng phải người ta từng nói: một cái nắm tay hơn vạn lần ân ái đó sao. Anh nắm tay em, khẽ nói: em đừng bao giờ nghĩ mình là người đàn bà bất hạnh, biết không em?...

Xâu chuỗi từng kỷ niệm, em giữ chặt, lo mai này đánh rơi, biết làm sao nhặt lại? Người không còn ký ức chẳng phải là đáng sợ lắm sao. Nên anh ơi, nếu em không còn nhớ, anh chẳng cần phải nói câu yêu em - chót lưỡi đầu môi thường tình của thế gian, chỉ cần khẽ thốt: tối nay T. ngủ sớm, cho trời mưa cái coi… là em nhận ra anh, anh của riêng em rồi. Và cứ thế, mỗi ngày anh sẽ kiên trì nhắc em từng chuyện nhỏ. Mỗi ngày ta lại tinh khôi như mới bắt đầu. Bắt đầu từ cái câu anh ngập ngừng: Tui thương T.

Thốt nhiên, em tự hỏi, nếu một mai anh không còn nhớ, em biết lấy gì gợi lại những lãng quên. Vì em cũng như bao người, chỉ trao anh những lời có cánh, hao hao, giông giống. Hóa ra, câu “em yêu anh” không hề quan trọng, chỉ cần là lời thốt lên tự đáy lòng, mới là mật mã mở ra cánh cửa giữa nhớ nhớ quên quên…

 ĐỒNG LÂM KHÁNH THỦY

Xâu chuỗi từng kỷ niệm, em giữ chặt, lo mai này đánh rơi, biết làm sao nhặt lại? Người không còn ký ức chẳng phải là đáng sợ lắm sao.
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI