PNO - Tôi không oán trách nhưng trong lòng rất hụt hẫng, xét cho cùng tôi và các con chồng chỉ là “người dưng nước lã” mà thôi.
| Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 15-01-2024 16:11:39
Phụ nữ hy sinh nhiều là điều
mà người ta gọi là "hy sinh quên mình" . Còn chồng đã vậy. Chồng cũng chẳng nghĩ cho bà. Đúng là lo cho người dưng đến phí đời!
Văn tuấn 07-01-2024 09:48:47
Theo tôi cô nên thương thảo lại với 2 ng con , một là chúng xẽ để lại cho cô bn - và mua cho cô 1 chỗ ở nhỏ hơn - hai là cô nhận bn đó rồi thương thảo với cháu trai xin lại 1 phần nhà đất đã cho trước đây để ở
Khuất Sơn Hà 07-01-2024 08:40:41
Thôi thì cứ cho duyên phận nó vậy. Mình trả hết nợ đời, giờ vui vẻ sống nốt phần đời con lại.Mình sống không hổ thẹn với ai, làm điều tốt như vậy chắc chắn hậu vận sẽ may mắn hạnh phúc mà
Baby 07-01-2024 07:45:07
Da xac dinh lay chong khi lon tuoi thi dung nghi ve cua cai , tung tuoi nay roi sao nghi đen viec quyen loi ngay ban dau , ko nghi tinh huong rui ro , thi dung buon lam chi , hay cu an phan
Hoàng Phương 06-01-2024 22:52:32
Khi lấy ông ấy, bà đã suy nghĩ quá đơn giản. Như bà kể thì có lẽ bà chưa từng kết hôn cho đến khi lấy ông ấy. Vậy lẽ ra bà phải yêu cầu ông ấy làm thủ tục kết hôn để đảm bảo quyền lợi hợp pháp của mình. Ông ấy không đăng ký kết hôn, rồi lại bí mật sang tên nhà cửa cho con trai. Điều đó chứng tỏ ông ấy chẳng thương yêu gì bà, chỉ là lợi dụng bà để có người phục vụ ông ấy thôi. Vậy là bà đã đi ở không công ngần ấy năm trời! Bố con họ đúng là loại đạo đức giả. Về lý, bà không thể đòi chia tài sản, nhưng bà có thể kiện đòi tiền thù lao bà đã phục vụ ông ấy và thờ cúng, quản lý tài sản ngần ấy năm. Bây giờ bà hãy cứ ở lại nhà đó, không đi đâu cả và yêu cầu con ông ấy trả khoản tiền thù lao đó, tính theo giá thị trường, không chấp nhận để họ bố thí cho mình bao nhiêu tùy ý được! Nếu họ không đồng ý như vậy thì bà làm đơn kiện họ ra toà. Nhất định bà sẽ thắng kiện và được trả một khoản kha khá đấy! Hãy kiên quyết đấu tranh vì quyền lợi chính đáng của mình bà nhé!
Thân vu 06-01-2024 11:10:40
Đời còn nhiều ngang trái
Tống Khánh Lâm 06-01-2024 08:36:12
Theo tôi nghĩ, trong trường hợp này tốt nhất là tìm Viện dưỡng lão tốt mà vào là phù hợp nhất. Ở đó vừa có bạn, vừa có người chăm sóc.
Hoàng anh 06-01-2024 07:44:49
Bán nhà tổ thì chúng cũng lụi bại mà thôi.
Rose river 06-01-2024 07:19:23
Chị sai lầm ngay từ đầu đó là lấy phải người chồng ko hề đơn giản, ngày từ đầu ko đăng ký kết hôn là họ đã tính toán từ trước, nói hơi tàn nhẫn là họ chỉ coi chị như người giúp việc rồi. Một bài học quá chưa xót . thương chị .
Hạnh 05-01-2024 21:08:27
Đời là thế mà. May bác còn có lương hưu. Chúng bán nhà thờ tổ chắc chắn sẽ lụi bại. Còn không chúng cứ để đó để hưởng phúc hưởng lộc và cho bác ở nhờ tuổi xế chiều thì ổn hơn
Khi tình yêu đang cháy bỏng, ai cũng nghĩ mình sẽ rất rộng lượng, bao dung; quá khứ của người ấy dù thế nào mình cũng chẳng để tâm.
Có những lúc giữa bộn bề cơm áo gạo tiền, giữa những trăn trở của bổn phận làm vợ, làm mẹ, làm dâu, chị từng ước mình được bé lại.
Những người vợ đẹp biến chồng mình thành cỗ máy in tiền và thao túng họ bằng những yêu sách vật chất không hồi kết. Đó có phải là bạo lực?
Cái khổ của một cô vợ sống tối giản vớ phải ông chồng thích tha đồ cũ về chất đống, ai hiểu thấu?
Từ nước ngoài trở về, nhìn ngôi nhà của mình, vợ chồng tôi không khỏi bàng hoàng.
Lao động nội trợ có giá trị ngang bằng với lao động có thu nhập. Người chồng không có quyền gây sức ép hay thao túng người vợ nội trợ.
Chú nói đã thương người phụ nữ khác, muốn cùng cô ta xây hạnh phúc mới. Mặc tiếng gào khóc của vợ con, chú quyết dứt áo ra đi.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.