PNO - Trong khi chúng tôi sống nghèo khó, khổ sở thì bố mua cho nhân tình chiếc xe cúp cánh én và bà ta toàn mặc đồ mới.
Chia sẻ bài viết: |
Hoàng Sang 07-06-2023 08:31:19
Gửi bạn Huyền Trang!
Bạn thân mến! Xét về một khía cạnh nào đó thì bạn vẫn còn hành phúc hơn chị em chúng tôi nhiều...tôi sinh ra và lớn lên những trận đòn roi của bố tôi dành cho mẹ, thậm chí ông đánh mẹ tôi không thương tiếc nhưng vì thương con mẹ tôi chịu đựng khổ nhục mà nuôi chị em tôi ăn học nên người. ông cặp kè gái gú, rượu chè bê tha đủ thứ. Người xưa thường nói, "nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày" nhưng bố tôi thì kể lể này nọ nhưng thực ra nuôi con là trách nhiệm của cha mẹ. bạn có biết, ông cho tôi 1 chiếc xe máy để đi học nhưng ổng luôn kể lể đến nổi tôi cũng phải mang xe trả cho bố tôi. ngày cưới của tôi ông cho 5 phân vàng nhưng đám cưới xuong ông lấy lại, ngày tết chúng tôi không muốn về vì về là ông kiếm cớ gây sự này kia...chị em tôi nhiều lúc muốn ông nằm 1 chỗ để chăm sóc báo hiếu mà cũng đâu có được bạn. bố tôi là 1 giáo viên nhưng cách xử sự không bao giờ đúng chuẩn của 1 nhà giáo, có lối sống bê tha, nghiện rượu, và rất khẩu nghiệp. Mới đây nhất ông lại gây án mạng chết người và đang bị tạm giam chờ xét xử, chúng tôi như gục ngã, ngày xưa khổ về bố, bây giờ lại nhục nhã ê chề về ổng....
tôi nói ra đây không phải so sánh giữa bạn và tôi nhưng tôi biết bạn vẫn còn hạnh phúc hơn tôi nhiều. chúc bạn và mẹ bạn sức khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Lee 04-10-2022 18:01:52
Đọc dòng tâm sự của bạn tôi cảm giác một nỗi đau mà không hiểu vì sao!? Tôi tự hỏi tình cảm của con người là gì? Cái mà một người luôn đi tìm, còn một người có thì lại đi hủy hoại.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…