PNO - Trong khi chúng tôi sống nghèo khó, khổ sở thì bố mua cho nhân tình chiếc xe cúp cánh én và bà ta toàn mặc đồ mới.
Chia sẻ bài viết: |
Hoàng Sang 07-06-2023 08:31:19
Gửi bạn Huyền Trang!
Bạn thân mến! Xét về một khía cạnh nào đó thì bạn vẫn còn hành phúc hơn chị em chúng tôi nhiều...tôi sinh ra và lớn lên những trận đòn roi của bố tôi dành cho mẹ, thậm chí ông đánh mẹ tôi không thương tiếc nhưng vì thương con mẹ tôi chịu đựng khổ nhục mà nuôi chị em tôi ăn học nên người. ông cặp kè gái gú, rượu chè bê tha đủ thứ. Người xưa thường nói, "nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày" nhưng bố tôi thì kể lể này nọ nhưng thực ra nuôi con là trách nhiệm của cha mẹ. bạn có biết, ông cho tôi 1 chiếc xe máy để đi học nhưng ổng luôn kể lể đến nổi tôi cũng phải mang xe trả cho bố tôi. ngày cưới của tôi ông cho 5 phân vàng nhưng đám cưới xuong ông lấy lại, ngày tết chúng tôi không muốn về vì về là ông kiếm cớ gây sự này kia...chị em tôi nhiều lúc muốn ông nằm 1 chỗ để chăm sóc báo hiếu mà cũng đâu có được bạn. bố tôi là 1 giáo viên nhưng cách xử sự không bao giờ đúng chuẩn của 1 nhà giáo, có lối sống bê tha, nghiện rượu, và rất khẩu nghiệp. Mới đây nhất ông lại gây án mạng chết người và đang bị tạm giam chờ xét xử, chúng tôi như gục ngã, ngày xưa khổ về bố, bây giờ lại nhục nhã ê chề về ổng....
tôi nói ra đây không phải so sánh giữa bạn và tôi nhưng tôi biết bạn vẫn còn hạnh phúc hơn tôi nhiều. chúc bạn và mẹ bạn sức khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Lee 04-10-2022 18:01:52
Đọc dòng tâm sự của bạn tôi cảm giác một nỗi đau mà không hiểu vì sao!? Tôi tự hỏi tình cảm của con người là gì? Cái mà một người luôn đi tìm, còn một người có thì lại đi hủy hoại.
Chị thấy những cô dâu sinh ra trong gia đình giàu có, về nhà chồng khó hòa nhập, sống khác người, khiến chị... sợ lây.
Chị cứ ngỡ cuộc sống mình trôi qua êm đềm như tuổi thơ sống trong căn nhà có cha mẹ, anh chị em quây quần, cho đến khi lập gia đình.
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.
Chị Tâm nghĩ đến chuỗi ngày chăm cháu như một sự bắt buộc, tự dưng tâm tư nặng trĩu…