Tôi ra trường có việc làm, nhận lương. Tâm nguyện đầu tiên là góp đủ tiền mua chiếc máy may về tặng mẹ.
Với tôi, đứa con gái lấy chồng xa, đường về nhà là con đường tôi luôn khao khát được trở lại rất nhiều lần nữa, để được gặp những người ruột thịt.
Sự hy sinh không bao giờ là xấu, nếu một người được quyền lựa chọn và họ chấp nhận, chứ không bị ai bắt ép.
Tuổi thơ tôi lớn lên từ những ngôi chợ thân thương, từ bó rau, mớ cá. Các dì, các mợ đã nâng đỡ tôi vượt qua khó khăn để sống lương thiện.
Nhà anh chỉ còn mẹ, về thăm bà là chuyện tốt, nhưng thấy anh cứ vơ quào chổi cùn rế rách chất lên xe mang về quê, chị thấy khó chịu.
Nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, nhưng khoảng trống dành cho mẹ luôn ở nguyên đấy.
Từ hồi xe lam bị hạn chế lưu hành, các tài xế xe lam phải đổi nghề khác, chỉ bến xe lam là còn.
“Bệnh viện hỗ trợ những bệnh nhân vô gia cư hết sức, hết khả năng. Nhưng lượng bệnh nhân bị bỏ rơi, không thân nhân nhiều cũng khiến bệnh viện khó khăn”.
Tiện tay gõ vài dòng hồi ức "bổ tàu" lên Facebook. Rất nhiều "cao thủ" nhảy tàu cùng thế hệ của tôi hào hứng góp chuyện.
Chúng tôi muốn bố mẹ ở lại ngôi nhà khang trang ông bà đã gắn bó hơn nửa đời người, nhưng mẹ chồng tôi không chịu.
Chẳng món quà nào chúng ta tặng cha mẹ lớn bằng sự hiện diện của chính mình trong bữa cơm mẹ nấu...
Nhà hai vợ chồng hai đứa con đã đủ mệt, lại thêm hai đứa cháu gái, nay lại thêm em dâu và cháu trai, ra vào đụng chạm vướng víu.
Ở rừng, lúc nào cũng phải sẵn sàng cho tình huống có thể bị đánh bom, một trong những bài học đầu tiên là cách xuống hầm tránh bom.
Những bảo vật vô giá đi cùng tháng năm mang theo bao câu chuyện tình người cảm động.
Chồng tôi nói với bạn bè rằng anh không muốn về nhà. Anh như người ngoài, một mình chống lại... cả nhà ngoại.
Má gọi điện, hỏi tôi đi làm về chưa, còn khẩu trang, nước rửa tay không? Má mới may được mớ khẩu trang, qua lấy sẵn chở chục ký tấm về cất.
Tôi khóc suốt trên chuyến tàu cuối về nhà. Ông nằm đó, không còn ôm tôi, hôn trán tôi nữa, hơi thở yếu ớt. Bà thì ốm thấy rõ...
Cuộc sống thì cứ chuyển xoay như cơn lốc, nhưng quá khứ thì luôn ở đó, giàu có, bình yên và thư thả.
Cố gắng kiểm soát hành động, muốn gây ảnh hưởng, áp đặt và nói xấu mẹ chồng/con dâu là những chuyện rất phí thời gian, có hại với người thân, bản thân.
Giọt nước mắt bất lực của người cha nghèo ở sân bay đã khiến các hành khách và nhân viên hàng không xúc động.
Phương pháp 4H: hỏi han, hiện diện, hy vọng và hỗ trợ. Chỉ cần một câu hỏi han có khi cũng cho thấy sự thần kỳ của lòng quan tâm.
Vậy mà tôi vẫn nhớ tấm lưng ba, nó rất gầy, gần như chỉ còn khung xương.
Sau khi đọc được chuyện tình hoang đường và cảm động liên quan tới loài hoa này, tôi càng yêu thích loài hoa giản dị và mong manh ấy hơn.
“Mẹ theo em từ thuở tóc còn xanh đen, đến giờ tóc mẹ đã bạc trắng” đang là câu nói được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội.
Từ rừng về nhà tôi đi sau lưng mẹ. Kĩu kịt gánh củi trên vai, lưng áo mẹ từ cổ xuống thẫm màu dần đi, sau đó ướt đầm như tắm.