PNCN - Em là một người mẹ đơn thân. Em đã yêu, đã chọn lựa và đã phát hiện mình nhầm lẫn. Thay vì kéo dài sự nhầm lẫn này và giấu diếm nó bằng một cuộc hôn nhân có thể chỉ chấm dứt sau vài tháng chung sống, em chọn con đường làm mẹ đơn thân. Tuy nhiên, em không phải là một người đàn bà chửa hoang, con trai em có bố, chỉ là không có một cái tên nào đó ở cột “người cha” trong tấm giấy khai sinh.
PNCN - Mẹ ngồi cứng người trong bộ áo quần đẹp đẽ, chăm chú lắng nghe những bài hát nước ngoài lạ lẫm trên sân khấu. Xung quanh mẹ, sực nức mùi nước hoa và những ngôn từ lịch sự. Nhà hát ngày cuối tuần đông vui nhưng mẹ vẫn cố giấu đi cảm giác lạc lõng. Mẹ không thuộc về nơi chốn này. Mẹ càng không muốn để con buồn hay thất vọng. Con đã dặn mẹ, khi đến đây hãy khoan thai, nhẹ nhàng, giữ kẽ, vì có thể gặp nhiều người quen của con ở đây lắm.
PNCN - Vừa tròn một tuổi, cậu bé “Tiểu Long” Trần Đức Trí đã khá lanh lợi. Con thích nói chuyện, luôn cười tươi và “hâm mộ” ông bà nội, rất thích được ông nội bế đi chơi, được bà nội đẩy xe đi tắm nắng. Gặp ai, Tiểu Long cũng cười toe, cái miệng nhỏ xinh lại còn “âu ơ” hóng chuyện, đôi bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy thân thiện. Từ khi có bé, ông bà nội như trẻ ra, vì suốt ngày “nói ngọng” theo cháu, chơi đùa với cháu như trẻ nhỏ. Tiểu Long mang đến cho cả nhà những tiếng cười rộn rã.
PN - “ Cha mẹ ơi, có lẽ con không có trong nhà thì cả nhà sẽ êm ấm hạnh phúc… Con không muốn làm người phá rối trong gia đình. Cho con nói lời vĩnh biệt Út Thật, con không nhìn thấy Út Thật lớn lên rồi. Đừng tìm con nữa…”. Đó là lời vĩnh biệt được coi là của bé Ngọc Trinh, học sinh lớp 5, quê Hậu Giang viết trước khi đi trẫm mình. Những dòng chữ làm xé lòng tất cả chúng ta.
PN - Sinh con ra, mẹ ngắm nhìn hình hài đỏ hỏn, bé tí xíu vì thiếu tháng của con mà lòng tràn ngập yêu thương xen lẫn xót xa. Như thấu hiểu lòng mẹ, con dễ ăn, dễ ngủ và lớn lên thấy rõ từng ngày khiến ba mẹ vô cùng hạnh phúc. Chị Hai cũng rất cưng em, cả nhà mình rộn rã tiếng cười mà con luôn là tâm điểm. Con biết lật, biết bò, rồi con mọc răng, tập nói… Tất cả những sự kiện ấy đều rất quan trọng với cả nhà mình.
PN - Từ lúc có em bé, Bi được ba mẹ “gửi” đi ngủ với ngoại. Bi thích ngủ với ngoại lắm. Lần nào ngủ với ngoại Bi cũng làm một giấc ngon lành. Vì mỗi khi Bi vào giường là bà kể cho Bi nghe bao nhiêu chuyện đời xưa, Bi nghe đi nghe lại đến thuộc lòng. Hôm nào bà lướt qua nhân vật hay quên một sự kiện nào đó là Bi nhắc để “bổ sung” liền. Bi nghe chuyện đến lúc mắt díp lại, thế là cu cậu thở pho pho, say sưa ngủ.
PNO - Tối hôm qua, khoa con tập kịch chuẩn bị cho hội thi, mải mê đến tận 11 giờ mới nghỉ. Chạy xe về trên đường, lòng con đã lo lắng vì biết sẽ lại thấy mẹ đứng đầu ngõ chờ con. Mường tượng dáng mẹ nhỏ bé, đứng cô đơn trong ánh đèn đường vàng vọt, con vừa xót, vừa giận mẹ.
Là người thứ 3 trong thứ tự kế vị ngai vàng nhưng không giáo viên nào ở trường tiểu học mới của hoàng tử bé Nhật Bản gọi tên cậu kèm theo chức vị.
PNO - Gặp lại Oanh - cô bạn cũ, tôi bất ngờ khi thấy Oanh sắp sinh em bé. Tưởng Oanh đã tìm thấy hạnh phúc mới sau khi chia tay người chồng trăng hoa, nào ngờ Oanh cho biết, từ khi ly dị, cô chẳng còn hứng thú với chuyện yêu đương.
PN - Mỗi lần hẹn nhau “hồi hương” ở các quán ăn miền Trung, những người trẻ xa nhà cứ nhắc mãi món khóm mít trộn.
PN - Một cậu bé 11 tuổi vừa được trao tặng kỷ lục “Người viết tự truyện nhỏ nhất Việt Nam”. Cậu bé mập mạp, khuôn mặt bầu bĩnh và sinh động, nói năng vừa có cái vẻ rất hồn nhiên, vừa biết chọn lựa từ ngữ và có câu cú trôi chảy, thậm chí hơn nhiều người lớn. Cậu bé từng làm MC cho các chương trình Chúc bé ngủ ngon, Quả chuông nhỏ, Trò chuyện cùng bé… Cậu có một bảng thành tích đáng nể về học tập và hiệu quả của việc học thể hiện ngay trong lời ăn tiếng nói của cậu. Mặc kệ những đá cuội trên mạng ném vào cậu trong cơn mê sảng đui mù, tôi vẫn muốn gọi cậu là Đỗ Nhật Nam - cậu bé có hàng nghìn quyển sách.
PN - Tháng Tư rồi, trời vẫn còn rét. Ông quạt bếp lửa than, kêu hai đứa cháu nội cùng sưởi ấm. Thỉnh thoảng, ông hơ tay mình vào bếp lửa, rồi áp đôi bàn tay lên hai gò má của người vợ đang nằm trên giường.
PNO - Hôm nay là một ngày mẹ rất vui vì mẹ vừa được làm bạn cùng con vừa hướng dẫn những suy nghĩ đang khúc mắc của con. Đã lâu hình như sự vội vã của dòng đời đã làm mẹ con ta không tìm được tiếng nói chung. Đôi khi mẹ rất đau khổ khi con không thể bày tỏ với mẹ hoặc mẹ không hiểu được những gì con nói.
Vừa đặt chân đến tỉnh Nongkhai ở Đông Bắc Thái Lan, anh bạn hướng dẫn viên du lịch đã đề nghị chúng tôi nếm thử món nem nướng nức tiếng của nơi này. Ai ngờ vào quán, ngoài món ăn ngon chúng tôi còn được thưởng thức câu chuyện về nghị lực sống và tình yêu quê hương của một tỉ phú Việt kiều.
PNO - Ngày con đậu vào lớp 10 một trường phổ thông trung học lớn của thành phố, mẹ càng khẳng định là con học giỏi bởi điểm thi của con rất cao.
PN - Tôi rất tâm đắc với bạn Trường An (Quá trọng vật chất, nhiều mối nguy, Báo Phụ Nữ ngày 5/4) khi khẳng định để hình thành nhân cách tốt đẹp của con người, phải bắt đầu từ việc giáo dục trong gia đình.
PN - Có lần dẫn con gái, bé My, năm tuổi qua hàng xóm chơi, lúc về ra đến cổng, chị Lan nghe trong nhà vọng ra: “Ủa, cái cột tóc mới đây đâu mất?”.
PN - Sinh được chỉ mỗi mình con nên ba mẹ luôn nuông chiều, nâng niu con từ nhỏ cho đến lớn. Thời bao cấp khốn khổ, dù đồng lương công nhân ba cọc ba đồng, nhưng ba mẹ luôn dành cho con mọi thứ tốt nhất, không để con thua sút bạn bè, từ sách vở, quần áo đến những tiện nghi khác.
PNO - Có lẽ mẹ không bao giờ quên được cái cảm giác thất vọng tràn trề khi nghe bác sĩ thông báo: con gái! Mẹ nằm lặng đi, nghĩ đến khuôn mặt thất vọng của ba, nụ cười mỉa mai của bà nội…
PNCN - Hai năm nay, thỉnh thoảng người ta lại thấy một phụ nữ tiều tụy đến trường tiểu học Đoàn Kết, TP. Vũng Tàu (Bà Rịa - Vũng Tàu) nhìn vào lớp học, đảo mắt tìm kiếm… rồi thất vọng bỏ đi.
PNCN - Tôi làm bố đơn thân đã 18 năm. Con trai vừa mới lập gia đình năm ngoái. Vợ tôi mất vì bệnh lúc cháu mới được 13 tuổi. Bây giờ nhìn lại, cũng không hiểu vì sao mình vẫn sống đơn thân từ bấy đến giờ, mặc dù không phải không có người thương. Có lẽ, vì tôi thương con trai. Khoan còi cọc, thiếu mẹ nên lại càng hay đau ốm. Lấy vợ lần nữa thì cũng phải san sẻ bớt tình cảm, cũng phải mang hạnh phúc làm mẹ đến cho người ta. Tôi sợ không thương được đứa con nào khác như thương Khoan, nên nhiều người mai mối, cũng có người yêu thương mà rồi không thành.
PNCN - Ba và mẹ vẫn yêu nhau, nhưng phải quyết định ly thân sau bảy năm trời sống trong cãi vã.
PNCN - Con trai tôi 10 tuổi, nhưng cháu rất thích hóng và bàn chuyện “thời sự”. Trong nhà có điều gì không vui, cháu cũng qua hàng xóm kể, nhà hàng xóm có động tĩnh gì, cháu lại về tường thuật.
PNCN - Nhà chỉ có hai chị em Di Nhiên và An Nhiên, không thương nhau, không chơi vui vẻ với nhau sao được.
PN - Một bữa tình cờ xem chương trình Gương mặt thân quen, nghe xướng tên Khởi My, con gái chín tuổi của tôi bỗng reo lên: “Chị Khởi My, thần tượng của con!”.