PNO - Đọc những lời tâm sự của em, chị như tìm thấy hình ảnh mình của tám năm về trước. Ngày ấy, chị bằng tuổi em và luôn có những ý nghĩ trái chiều với mẹ. Lúc đó, chị chỉ ước sao mình lớn thật nhanh, tự kiếm tiền lo cho bản thân để thoát ra khỏi cái bóng của mẹ. Vậy mà, giờ đây, giữa bộn bề lo toan cuộc sống, muốn thủ thỉ tâm tình cùng mẹ để tìm chút bình yên nhưng chẳng thể nào có được. Nghĩ lại ngày ấy, mình thật nông nỗi và ích kỷ…
Hãy giúp con gái bạn có đủ bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn để làm chủ bản thân và cuộc sống của cô bé với những bài học quan trọng sau đây:
PN - Sau tai nạn, ông mất một chân. Từ đó, ông đi lại nhờ chiếc nạng gỗ. Bà thì gầy yếu, mấy đứa con còn nhỏ nên chẳng giúp được gì cho ông. Hàng xóm thấy xót, bảo mấy đứa nhỏ đi làm mướn để đỡ đần phần nào. Thương con, ông bà giữ chúng ở nhà, phần mình thì làm việc quần quật ngày đêm. Tối, ông tranh thủ ngồi đan lát, bà lụi cụi chất đầy các thứ rau củ quả lên quang gánh. Tờ mờ sáng, khi mấy đứa con vẫn còn say giấc, bà đã tất tả trên con đường nhỏ ra chợ.
PN - Hồi mới lên năm, hễ thấy mẹ đi chợ là tôi lại đòi theo để kỳ kèo mẹ mua quà vặt. Với tôi, chợ là một thế giới đầy ắp bánh kẹo, thức ăn ngon lành. Nhưng, lớn thêm chút nữa, tôi nhất quyết chỉ đứng ở ngoài giữ xe. Tôi thấy xấu hổ khi chứng kiến mẹ trả giá từng đồng, thậm chí đến năm trăm lẻ mẹ cũng phải đòi giảm cho bằng được. Tôi không hiểu sao mẹ có thể mặc cả với người ta chỉ vì mấy đồng bạc như thế. Những lúc ấy, tôi quay đi, lảng tránh những cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mẹ con tôi.
PN - Cu Bin cực kỳ khó chịu khi bố mẹ muốn cho bé rèn chữ sớm để không khó khăn khi vào lớp 1. Vì thế, mẹ Phương quyết định cho Bin thôi học chữ, mọi chuyện tính sau. Cu Bin vui vẻ hẳn lên.
PNO - Ngày từ khi đăng bài viết: “Cần mẹ, chứ không cần người quản lý” của một cô gái 16 tuổi, PNO đã nhận được nhiều bài viết, và bình luận từ rất nhiều bạn đọc. Tất cả các ý kiến đều xung quanh mâu thuẫn giữa cha mẹ và con cái, giữa hai thế hệ yêu thương nhau, nhưng chưa thấu hiểu và chấp nhận nhau. PNO sẽ tiếp tục đăng những bài viết về chủ đề này. Mong được bạn đọc chia sẻ câu chuyện của mình, cùng với những kinh nghiệm hòa giải với con cái.
PNO - Con trai của cha mẹ giờ đã ra trường và đi làm. Ngày càng phong độ và đẹp trai như nhiều lời khen của các đồng nghiệp nữ trong cơ quan. Con trai là người con duy nhất của cha mẹ. Sau nhiều năm sinh con trai, chạy chữa khắp nơi mẹ không thể thụ thai thêm lần nào nữa.
PNO - Một Note khá dài được ca sĩ Tóc Tiên chia sẻ trên trang cá nhân của cô đã thu hút lượng lớn người nhấn nút Like. Cô đã dọn ra ngoài sống cùng bạn hơn một năm do mâu thuẩn căng thẳng với mẹ. Mâu thuẩn giữa cha mẹ con cái khi con vào tuổi dậy thì là một phần của cuộc sống gia đình. Nhiều cô gái trẻ cũng đã bộc lộ cảm xúc của mình khi mẹ là người gần nhất mà lại không hiểu con mình.
PN - Mỗi khi nghe chương trình dự báo thời tiết, biết mưa lũ sắp về, người dân miền Trung quê tôi lại tất bật lo ứng phó. Những vật dụng quan trọng được đưa lên gác. “Gác” nhà tôi chỉ là những cây tre được sắp xếp một cách có “thế thần”. Công việc đó là của ba mẹ. Tôi được phân công theo các bạn hàng xóm đi bộ đến “chợ lũ”.
PN - Biết tin đậu cả hai trường đại học, con chạy ào về khoe mẹ. Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc và những giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt mẹ, lòng con trào dâng xúc động.
PN - Ba má mất sớm, chị thân cò tần tảo nuôi hai đứa em. Khi các em yên bề gia thất, mới sực nhớ chị đã qua tuổi xuân từ lâu lắm. Bà con họ hàng mối mai nhiều lượt, chị vẫn chưa ưng ai. Ngay cả anh em trong nhà cũng có ý nghĩ thôi thì mai sau tuổi xế chiều, chị đành vui vầy với mấy đứa cháu. Cũng ý nghĩ ấy nên chồng em mới định nhờ chị giữ cháu. Em không bằng lòng. Đời chị vất vả vì mấy đứa em nhiều rồi, lẽ nào giờ phải tất bật với cả đám cháu. Trong thâm tâm, em vẫn mong chị được thảnh thơi, được gặp người đàn ông nào đó rồi có một mái ấm hạnh phúc của riêng mình.
PNCN - Thật lạ là những bà mẹ đơn thân phải thanh minh về đứa con của họ, phải gồng mình lên để sống và làm việc nuôi con, rồi lại phải làm sao cho người ta thông cảm, thương yêu chia sẻ với cả hai mẹ con họ! Chỉ một việc thôi trong ba việc đó đã quá đỗi khó khăn rồi, và theo tôi, hoàn toàn không cần thiết.
PNCN - Con gái bỏ đi. Cha mẹ làm ngơ, tuyên bố: “Con hư đứa nào… bỏ đứa nấy”, không cho chính quyền hay biết. Sau gần hai tháng, bị người thân làm áp lực họ mới trình báo công an nhưng lại không hợp tác kiếm tìm...
PNCN - Vợ chồng chúng tôi đang muốn phát điên lên, vì cô con gái mới 14 tuổi bị bạn trai dụ dỗ yêu sớm. Cháu mới học lớp 8 nhưng cơ thể phổng phao như các chị đôi mươi. Ba cháu tịch thu điện thoại và tạm xin nghỉ việc để đưa đón cháu đi học. Cháu vẫn ngoan ngoãn nhưng buồn rầu, khép kín như một cái xác không hồn.
PNCN - Khi Út Nguyễn Võ Minh Tâm (sinh năm 2008) ra đời, chị Hai Nguyễn Võ Trúc Giang (sinh năm 2004) tỏ ra vô cùng vui sướng. Dù cũng có lúc chị em giận hờn nhưng vẫn luôn yêu thương, gắn bó với nhau. Nhiều bữa mẹ phải “ganh tỵ”: chị em cứ chơi với nhau bỏ mẹ ra rìa rồi!
PN - Ba mẹ đã chín tháng mười ngày mong đợi, đúng hơn là chín tháng 17 ngày đợi con, thiên thần bé nhỏ của ba! Chẳng biết con “giận” gì mà bắt ba mẹ phải chờ con thêm cả tuần. Con làm ba hồi hộp, căng thẳng mỗi phút, mỗi giây. Bồng con trên tay lòng ba vỡ òa hạnh phúc.
PN - Má tui làm nghề buôn bán gà vịt dạo, dễ chừng đến hơn 30 năm, tính từ ngày lấy ba tui làm chồng. Kinh nghiệm chọn gà vịt ngon của má phải nói là thượng thặng, tỷ như: “dùng tay bóp ngang phao câu, nếu xương chỗ phao câu nhô cao thì đừng mua; vạch lông xem da phải vàng, láng; da trắng và có nốt thì đừng rớ vào”… Vịt à, vịt thì khác: “vạch lông xem có lông măng nhỏ thì không mua”, vì làm lông rất cực, bóp vào nách vịt nếu nó kêu “cạp cạp” là vịt mái, nếu nó kêu “khe khé” là vịt đực, vịt đực được mỗi cái nấu cháo thôi, làm món khác không ngon bằng vịt mái...
PN - Nửa đêm, tôi bị đánh thức giấc bởi một hồi chuông điện thoại. Mắt nhắm mắt mở thì nghe bên kia tiếng em khóc như mưa bão: “Chị ơi, thằng con em đi hoang rồi chị ạ! Nếu nó không về em chết mất. Ai đời con cái gì mà mẹ mắng có mấy câu đã bỏ nhà đi hoang”.
PNO - Năm nay, em vừa tròn hai mươi – độ tuổi đang căng tràn nhựa sống. Nhìn em vui vẻ hồn nhiên tận hưởng cuộc sống làm chị luyến tiếc thời tuổi trẻ. Em là người có cá tính mạnh mẽ, năng động, luôn tự quyết định mọi thứ. Tính cách đó tạo cho em tâm thế thoải mái, dễ dàng đối mặt với mọi chuyện. Vậy mà, em đột ngột thay đổi từ ngày bắt đầu yêu. Cô gái trẻ trung vui tươi ngày nào trở thành người ủ dột, tâm tính thất thường…
PNO - “Mẹ, mua đi...”, “Bố, chơi với con”, “Con không ăn món đó”...Bạn sẽ chẳng tìm ra ông bố bà mẹ nào có thể nói rằng con mình không bao giờ cãi bướng và khóc lóc ăn vạ. Phải xử trí thế nào trong những tình huống như vậy? Nước mắt trẻ con, hay những trò ăn vạ ngoài đường phố trong siêu thị thật không mấy dễ chịu. Nhưng nếu bạn luôn nhượng bộ cho những điều “Con muốn…” thì mọi việc sẽ còn trầm trọng hơn.
PN - Mẹ nhớ cuộc họp đầu tiên năm con vừa lên cấp III, một số phụ huynh đã quen biết nhau từ khi con cái của họ đang học cấp II và bây giờ tiếp tục cùng lớp 10 cho nên họ trò chuyện với nhau rất thân tình, mẹ nghe họ bàn bạc với nhau nên chọn thầy giáo nào cho con mình học thêm môn này môn kia.
PN - Đất Bến Tre nên nhà nào cũng trồng dừa. Có thể nói, điều mà người trồng dừa lo ngại nhất là lũ chuột. Chuột tìm đến các bẹ dừa để làm tổ, suốt ngày gặm nhấm dừa để sống, không cần đi kiếm ăn đâu xa. Khỏi phải nói cũng biết, chủ vườn dừa ghét chuột như thế nào, bởi một cây dừa không may được họ nhà chuột chọn, là coi như “thua non”. Cơm dừa là món khoái khẩu của chuột. Trái non hay già đều bị chuột “thử răng”, đục lỗ.
PN - Lúc lên lớp 6, ba mẹ gửi con ra thị xã ở với cô Hai. Con gọi cô Hai bằng má. Tiếng má Hai thân thương theo con từ lúc đó.