Sức khỏe tâm thần (SKTT) xuống cấp lấy đi nhiều điều hơn ta tưởng. Thế nhưng ở Việt Nam, SKTT chưa được quan tâm đúng mức.
Thực tế, buông bỏ cho phép chúng ta sang trang để đi đến một chương mới tươi sáng trong câu chuyện của mình.
Con trai chị thản nhiên giải thích: “Con người ta chỉ sống có một lần…”. Những câu nói kiểu này khiến có lúc chồng chị nổi giận hất bay mâm cơm.
Không phải tất cả rung động đầy cảm tính trước người khác phái đều là tình yêu. Những cuốn hút về thể lý ban đầu đôi khi làm ta nhầm lẫn.
“Tôi học, làm xuyên thời gian, không có ngày nghỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn tranh thủ chơi với con, cùng nấu ăn, cùng chạy quanh bờ hồ, đọc truyện trước khi ngủ…"
Vợ tôi nói, giáo viên THPT được sống với thanh xuân vui vẻ của nhiều thế hệ học trò. Đấy là một vinh dự.
Làm mẹ nhiều vất vả. Làm cô giáo cũng lắm nhọc nhằn. Để mặc vừa một lúc hai chiếc áo, các cô giáo có quá nhiều áp lực!
Không chỉ ngày 20/11, mà 365 ngày trong năm, người thầy xứng đáng được tri ân và tôn vinh.
Phim "Tấm vé đến thiên đường" không thuộc dạng “bom tấn” nhưng thực sự chạm đến tôi ở thời điểm này, độ tuổi này...
Chẳng phải chờ đến ngày Quốc tế đàn ông 19/11 chúng tôi mới nhận ra: đàn ông đang ngày càng... yếu thế.
Gặp chuyện không vui, bà già U70 xách xe rong ruổi phố, ôm laptop vượt mấy chục cây số lên vườn cây mắc võng đu đưa sáng tác bài ca cổ...
Được làm giáo viên là ước mơ của phần lớn những đứa trẻ. Tôi cũng từng có ước mơ ấy, nhưng đã không thể thực hiện được.
Đến mùa, đến đoạn, lá vàng phải trút thôi! Để ba mẹ có thể thong dong tỏa hết vẻ rực rỡ, sống nốt chặng úa tàn mà rời cành.
Câu nói “vậy mà hồi yêu nhau…” chính là thần chú của chị. Mỗi lần anh từ chối, bất hợp tác điều gì, chị lại niệm nó to lên.
“Ở bên mẹ chúng con luôn cảm nhận an toàn”. Mỗi khi mệt mỏi, chị Lê Thị Kim Trâm lại dựa vào lời nói của các con để lên tinh thần.
Nông dân miền Trung mùa mưa thường rảnh, nhưng riêng mẹ tôi không rảnh. Mùa nào việc nấy, khái niệm nghỉ ngơi với mẹ giống hệt "đồ xa xỉ".
Một cơn gió mạnh thổi qua làm lá me rơi xôn xao. Tôi tự hỏi mùa thu phía Nam đây chăng, sao nó nhẹ nhàng quá đỗi!
Từ ngày biết con gái mắc bệnh nan y, mẹ Mỹ siêng đến nhà con gái. Mẹ con chăm sóc nhau, trân trọng thời khắc bên nhau.
Một ngày đẹp trời, mẹ thông báo về dự định ghi danh học khiêu vũ. Sợ con trêu, mẹ phân bua: “Kệ, đi học cho có vận động, cơ thể dẻo dai..."
Đối với trẻ nhỏ, để vượt qua những bình phẩm, trêu ghẹo vô tình, trẻ cần một “chuyên gia” lâu dài, đó chính là cha mẹ.
Quà cho thầy cô giáo, có hay không có, lớn hay nhỏ, có giá trị vật chất hay chỉ là tinh thần?
Phụ nữ trong gia đình con quanh năm phải chịu cảnh “chồng dạy vợ” quá tay. Từ mẹ tới chị gái, từ chị dâu tới em họ con..
Chị không muốn làm “vợ lớn” kiêm ô sin nhà chồng. Chị biết đời chị sẽ có thể cực hơn, nhưng không còn khổ, còn khóc nữa.
Mẹ tôi vung gậy chỉ thẳng vào bà kia thét lớn: “Có thôi đi không? Tôi sẽ lên cơ quan cô để báo cáo”. Bà kia im bặt, không cãi một lời.
Cuộc điện thoại làm Ly nhớ mình vẫn có một gia đình, một nơi trông ngóng, một chốn đợi mong. Hơn nữa, cô còn nhớ người đàn ông ấy tha thiết.