PNO - Tôi đề xuất, nếu anh chị tiếp tục ở lại thì đưa Bảo về quê ở với ông bà nội nhưng chồng tôi không đồng ý.
Chia sẻ bài viết: |
anh tôi 19-11-2023 15:13:43
li dị đi
Haile 11-11-2023 17:35:44
Mai mốt a chị về mà thằng con học kém hoặc bỏ học thì sẽ trách vợ chồng e ko quan tâm dạy dỗ cháu, còn thằng cháu sẽ tố vợ chồng e đối xử tệ với nó, bỏ bê nó, thế là các e mang tiếng mang tội với nhà a chị và về cả tai bố mẹ chồng
Tố Nga 08-11-2023 14:56:26
Mang con về nhà mẹ đẻ ở. Yêu cầu chồng chia sẻ k tế để nuôi con. Để cho anh ta đi làm, tự lo ăn uống học hành chi phí các kiểu cho 2 chú cháu. Khi bạn sinh yêu cầu anh ta chăm cả bé lớn. Để xem anh ta chịu đc bao nhiêu lâu???
dolphinnguyen 06-11-2023 18:28:30
Bạn tạm về nhà mẹ ở. Để chồng tự chăm cháu. Làm một quyển sổ, mua gì cho cháu cũng ghi vào và cho cháu biết đã tiêu bn tiền bố mẹ cháu gởi về để cháu ý thức nỗi nhọc nhằn của cha mẹ cháu và của cả cô chú
Người qua đường 06-11-2023 17:04:31
Bạn chả có gì sai cả. Lời hứa lo cho 3 năm cũng đã thực hiện rồi. Máu mủ ruột rà thì cũng chỉ là máu mủ của chồng. Bạn vầy là quá mức tình nghĩa & chịu khó rồi. Nhưng xem ra ko ai trân trọng, bạn có tiếp tục cày cái thân ra lo cho người ta thì cuối cùng cũng chả được gì đâu, thậm chí có khi còn ăn chửi nữa cũng nên.
Tình cảnh gia đình và vợ con như vậy mà chồng bạn còn muốn đèo bòng cục nợ thêm nữa bất chấp sức khỏe thế chất & tinh thần của vợ, thì cái bạn cần xem lại ko phải là đưa ai nuôi cháu mà là người chồng này có thật sự muốn làm bạn đời với bạn hay ko, hay là anh ta chỉ cần 1 osin ko công cho bản thân và gia đình nhà anh ta. Anh ta thương cháu, vậy tình thương và sự thông cảm cho người bạn đời của anh ta ở đâu? Chẳng thà cháu anh ta mồ côi, hay ba mẹ anh ta đau yếu, còn có thể nhờ bạn phụ được, đằng này...
Nghề báo cho Thư đã đi nhiều nơi, đến nhiều vùng đất, nhưng nơi cho Thư sự bình yên, thoải mái nhất chính là gia đình.
Hàng xóm tặc lưỡi: “Thiệt cũng lạ, con nhỏ vụng về vậy mà về làm dâu bà má chồng kỹ tính không ai bằng, không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra!”.
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, lại vô thường. Sao ta không vượt qua nỗi sợ cố hữu?
Bà nội tôi có một kiểu chiều chồng rất lạ lùng. Bà sẵn sàng trả lời ông bất cứ câu hỏi nào với thái độ luôn vui vẻ, ôn hòa.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.