Người bạn ngành y nói “phụ nữ có xương chậu nhỏ sẽ ảnh hưởng sinh nở và cả chuyện vợ chồng”. Tôi hơi lo...
Má chồng nói em phải chịu khó bươn chải thì mới có tiền nuôi con, chứ cứ sống hời hợt vậy, chồng em một mình lo sao cho xiết.
Cha mẹ công minh, nghiêm khắc, con cái sẽ không dám làm loạn. Nhưng ấy là với những đứa con biết thương bố mẹ và lấy “nhân-nghĩa-lễ-trí-tín” làm đầu.
Anh khóc lóc, van xin mẹ con em đừng bỏ anh, thề thốt rằng mọi chuyện là do cô kia - cô nhân viên phòng dự án mới vô làm.
Đừng nghĩ mình thua, hãy xem như chị vừa vứt bỏ một miếng giẻ rách vào sọt rác, ai đó thích nhặt đồ rác rưởi về xài hẳn cũng chẳng ra gì.
Cháu vẫn không thấy yêu anh ấy, nhưng tại sao cháu lại buồn thế hả chú?
Tôi sẵn sàng nhận gạch đá từ các nhà đạo đức và khẳng định: Nếu bắt gặp chồng đi với tình nhân, tôi sẽ lao vào đánh ghen, chứ không nhịn.
Về mặt lợi, cô vợ được giải toả cơn tức, đó là cái lợi không quá lớn. Về mặt hại, cả ba người đều trở nên vô dụng, ê chề.
Trước đây, nhìn những cảnh cha mẹ già khốn khổ vì giao hết tài sản cho con, tôi tự nhủ mình phải luôn chủ động mọi việc. Vậy mà...
Dứt khoát tôi không để mình trở nên đáng thương trong mắt chồng và người đời. Đánh ghen chỉ phơi bày sự thất thế.
Chị em đang nhắc nhau, nếu buộc phải đánh ghen thì phải làm sao cho bài bản, phải áo váy son phấn thật đẹp... Điều ấy đúng không?
Ba mẹ có hứa cho chúng tôi một mảnh đất nhưng giờ việc làm ăn gặp khó khăn, ông bà muốn bán để trả nợ. Chồng tôi thấy khó chịu...
Vợ tôi rất bận rộn trong việc theo sát tình hình con ở trường, rồi hay thắc mắc, soi nhòm cô giáo.
Thiếu gì cảnh nhà tan cửa nát vì tài sản. Chưa chia thì chung bố chung mẹ, chia rồi anh em hỗn loạn, xào xáo.
Bốn đứa con giãy nảy khi biết cha mẹ muốn chuyển về quê sống, nhưng chúng tôi mệt mỏi bấy nhiêu năm với chuyện đất đai, nhà cửa là quá đủ rồi...
Em bất ngờ bị rơi vào tình yêu sét đánh với người có vợ. Xin hãy giúp em tỉnh lại sau cơn say nắng đầy độc tính này.
Tôi nghi do chúng tôi sinh hoạt liên tục nên chồng kiệt quệ...
Khi tụi em đi đăng ký kết hôn, mẹ anh đã khóc và tuyên bố cưới nhau xong anh dắt vợ đi đâu thì đi, đừng để bà thấy mặt.
Khi mọi người chạy đến mảnh đất với cuốc, xẻng và những khuôn mặt đằng đằng sát khí, ba tôi đi ngược ra từ đám đông. Ông chỉ nói: “Về thôi con”.
Nhận bản án từ tòa phúc thẩm, bác tôi cầm về quê. Ông chạy khắp xóm làng, gặp ai cũng mừng tủi: “Chúng tôi không cướp nhà con”.
Chỉ đến khi rời khỏi những "mớ bòng bong" về việc tranh chấp đất đai, mẹ tôi mới có lại những ngày vui vẻ, tinh thần thoải mái...
Bước qua tuổi 60, sức khoẻ bắt đầu giảm sút, tôi bắt đầu "thủ" về tài chính để tránh xào xáo, bất hoà trong con cái.
Mảnh đất tiền tỷ khó có cơ đòi lại. Chẳng nhẽ cuối đời bệnh tật, ông bà phải đi ở nhờ thằng con rể bạc bẽo.
Bọn cháu lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng khi không thể biết người kia đang ở đâu, với ai, làm gì…
Tôi giận bố mẹ chồng đã thiếu công bằng, nuốt lời, giận lây sang cả chồng. Tôi hờn trách anh không nghĩ cho vợ con, gia đình riêng của mình.