Chú Ti Vi ơi, có khi nào anh ấy đã gặp một “tiếng sét” khác? Vì sao anh ấy không liên lạc với cháu?
Lúc này hãy lo giữ cái mạng mình trước đã, sau này khi cơn dịch qua đi, lo gì chuyện không giữ được những mối quan hệ.
Mẹ chị dạo này đổi tính đến khó hiểu. Tiền bạc con cái đưa, mẹ chị dành dụm rồi mang cho người khác.
Người mang vạn thứ tròng vào đời mình thì có bảo vui đi cũng không biết cách vui thế nào.
Mùa Covid-19 giúp chúng ta nhận ra nhiều điều. Đứng trước sự sống và cái chết, tiền bạc không còn là nhất nữa.
Chị đã ngoài 40, nhưng như một cô gái mới bắt đầu biết yêu, hơi ồn ào, nhưng dễ thương, kiểu ngập tràn hạnh phúc mà không thể nào che giấu được.
Nhìn Zalo, Facebook, ai cũng bảo bạn em sướng, vợ chồng công việc ổn định, gia đình êm ấm. Ai ngờ nó trào cảm xúc bảo: “Chúng mày nhầm hết rồi!"
Bấy lâu nay, anh đối với vợ con không tệ, dành cả cuộc đời của mình để làm lụng vất vả, hóa ra nhận lại cách đối xử đề phòng của chị.
Vợ tôi vô tình tiếp xúc gần với ca bệnh COVID-19 nên phải đi cách ly tập trung. Tôi ở nhà “đánh vật” với 2 đứa con nghịch như giặc.
Mỗi người một cách sống, biết đâu chị chỉ cảm thấy yên bình khi cuộc sống này chỉ có hai mẹ con thui thủi cùng nhau, thì sao…
3 ngày nay cả nhà thực hiện cách ly xã hội tránh COVID-19. Tôi những tưởng có cơ hội hâm nóng không khí gia đình...
Mấy lần gần gũi vợ chồng, tôi thấy đau nên phải dừng ngang, làm bà xã có phần không vui.
Cháu thấy anh ta đào hoa, và cháu chẳng đủ niềm tin vào tình cảm của anh ấy.
Không biết có cách gì ở nhà mà dễ thở hơn không? Kiểu này chưa hết dịch chắc em đã phát điên rồi đó.
Có người bên xóm cũng để ý em, người ta mất vợ, nuôi con một mình, có mượn lời hỏi em muốn về ở chung không.
Chỗ nằm cạnh bên trống không. Anh tỉnh giấc rồi không thể nào chợp mắt trở lại. Sống một mình tĩnh lặng cũng không sung sướng gì.
Tôi và anh tưởng như chẳng thể nào ngồi lại với nhau chứ chưa nói chung mâm, chung giường.
Tôi vẫn tin ở hoa hồng, nhưng tôi càng tin vào những điều “trần thế”. Hạnh phúc nào ở đâu xa, mà ngay bên ta, trong những điều bình dị nhất...
Chồng em sinh hoạt bừa bãi, rủ rê bạn bè trai gái về ăn nhậu, nên bị đòi nhà lại.
Khá đông người đến đưa giấy nợ mà mẹ chồng tôi đã mượn lên đến hàng trăm triệu đồng cho thằng út làm ăn.
Hai vợ chồng với một đứa con hiện vẫn đang ở nhà thuê. Tụi em cũng nghĩ đủ cách kiếm thêm, dành dụm, nhưng chẳng ăn thua.
Yêu không danh phận để rồi đơn thân nuôi con, điều tiếng là gánh nặng vô hình còn hữu hình là xoay xở để mưu sinh.
Tôi chạnh lòng khi biết trong mắt anh tôi không khác gì cỗ máy kiếm tiền, không được phép nghỉ ngơi.
Em gái chồng em vốn chậm chạp, vụng về. Chắc cũng vì vậy mà tới gần “băm” vẫn chưa chồng.
Xem ảnh mấy người bạn trên Facebook mặc áo dài khoe vòng eo của đàn bà hơn bốn mươi mà vẫn phẳng lì, chị thấy ấm ức.