PNO - Vợ chồng tôi đang lục đục vì bao nhiêu tiền thưởng tết, các khoản dự trù tiêu của tháng 2, chồng đã lì xì và tặng họ hàng hết.
Chia sẻ bài viết: |
Vừa qua cái tết lo toan tứ bề, má chồng lại nhắn chị về lo giỗ chạp. Chị thở dài, nhà đông dâu con, nhưng chỉ mình chị tất tả.
Tôi hiểu vợ có lý do để so bì tị nạnh với chị chồng, nhưng tôi thật sự khó xử.
Tôi nhìn cô em chồng mà mình đã cho ở cùng nhà và chăm sóc suốt thời đại học, tự hỏi vì sao mình đã ngu dại suốt bao nhiêu năm nay.
Gần 70 tuổi đầu mà bạn đi chơi phải xin phép mẹ, hệt như ngày còn nhỏ.
Ngoài 30 tuổi, tôi mới kết hôn với người được mai mối cẩn thận. Cứ tưởng chọn lựa kỹ đủ đường là sẽ có hạnh phúc, thế nhưng tôi đã sai.
Tình yêu một khi đủ lớn, sẽ giữ mình ở lại với đối phương, dù họ có thành kẻ vô dụng.
Có người thấy không ổn, “có chồng để làm gì, mà vợ gãy chân, phải nhờ chồng người khác đưa đi bệnh viện”, nhưng bà không quan tâm...
Từ lúc nào, người ta đánh đồng tình yêu, hôn nhân với sự chiếm hữu, rồi cho phép mình định đoạt cuộc đời và mạng sống của người khác?
Cõi mạng thảo mai đầy lời lẽ ngọt ngào nhưng dối trá, cõi mạng vô hồn, cõi mạng vô tình, con người ta không nhìn thấy nhau, không xót thương nhau.
"Tình cũ không rủ cũng đến", trước nay nhiều người vẫn vin vào câu nói đó để biện minh cho việc họ nhân danh tình yêu, "bỏ lơ" tình nghĩa.
Hành động "đánh ghen giùm" con dâu của mẹ chồng Thư như đổ thêm dầu vào lửa của cuộc hôn nhân.
Đàn bà có nhiều cách ghen, nhưng ghen cho "đã nư", ghen để tan nát gia đình, hay để thành tội phạm thì không thể chấp nhận.
Tôi nghi anh có bồ bên ngoài nhưng chưa biết cô đó là ai, cho tới khi anh mua vàng ngày Thần Tài thì mọi chuyện đã rõ.
Mỗi sáng tôi sẽ theo ba ra vườn cho cá, gà vịt ăn. Theo mẹ đi tưới rau, dọn cỏ vườn. Cuộc sống ấy hẳn sẽ không làm tôi cực lòng.
Chỉ trong vòng vài tháng cuối năm, tôi nhảy việc đến 3 nơi. Liệu, có đúng như lời bạn thân nói, tôi là đứa quá cầu toàn?
Chị gọi điện cho chồng cũ liên tục nhưng điện thoại “ò í e”. Con sốt hầm hập trên giường, đồng nghiệp nhắn tin không ngừng. Chị bất lực bật khóc.
Chồng là trụ cột gia đình, trụ cột phải đáng mặt trụ cột chớ èo uột hoài vầy coi sao đặng.
Chiều chiều cứ đứng nhìn về phía nhà mẹ đẻ, nhìn khói nhà ai đốt lá bay lên, tôi cũng thấy nhòe mắt…