Nỗi ám ảnh lớn nhất là ba mẹ cứ đem em so sánh với bạn khác. Buồn lắm cô ơi, em cũng muốn là học sinh giỏi chứ, nhưng em đã cố hết sức rồi, em ngu si thì biết làm sao bây giờ?
Trên thực tế, có nhiều bà mẹ sau khi nhận ra những dấu hiệu tổn thương biểu hiện rõ ràng ở con cái mới quyết định chấm dứt hôn nhân với nỗi ân hận là không đủ dũng cảm để thoát ra cảnh đó sớm hơn...
Kí ức tuổi thơ của tôi là những tiếng cãi vã, tiếng đập phá đồ đạc và hình ảnh mẹ nằm trên thêm nhà, miệng sùi bọt mép bên bình thuốc diệt cỏ.
Những từ “nhưng” nối sau câu khen luôn ẩn chứa một cú đấm móc hàm cho những nỗ lực của người bị nghe. Nó mang tính đòi hỏi đến khắt khe. Và nó là hiện thân của những thứ áp đặt phải hoàn hảo.
Chắc chắn chẳng bao giờ con gặp những điều tương tự mẹ ngày nhỏ, vì con được dạy những kỹ năng cơ bản, trong đó, tập cách tiêu tiền, mua đồ… bằng chính đồng tiền của mình...
Kết thúc mỗi mùa tuyển sinh đại học là vô vàn nỗi lo của phụ huynh. Mới đây, mạng xã hội chia sẻ chuyện một nữ sinh vừa nhập học đã nhớ nhà khóc đến phát ốm, gia đình phải rút hồ sơ chuyển về quê.
Sáng nay, trước khi đi học, con nói: “Con thực sự muốn vào đội tuyển hóa, tức là sẽ phải dành nhiều tiết tự học để tập trung chuyên sâu cho nó, mẹ có lời khuyên gì không?”.
Hai đứa trẻ chứng kiến cảnh cha đánh mẹ trong nhà, một đứa khác nhìn mẹ hành hung chửi bới người khác ngoài sân bay, chúng sẽ lớn lên thế nào. Nếu bạo lực sản sinh bạo lực, chẳng phải chính cha mẹ chúng sẽ gánh hậu quả?
Thấy bố con loay hoay với cái vụ “nổi lên chìm xuống” mãi không xong, cô bán vé mới thương tình “hiến kế”: anh tự tập cho cháu vậy vừa mất thì giờ vừa tốn kém...
Trước khi sinh con, tôi cũng tìm đọc đủ loại sách về kinh nghiệm chăm sóc, giáo dục con từ các bà mẹ phương Đông lẫn phương Tây. Nhưng khi áp dụng vào việc dạy dỗ con mình, tôi thấy không hề dễ dàng.
Vợ tôi vẫn đang mải miết lên danh sách khách mời để đặt nhà hàng. Bởi thế, khi nhìn thấy tấm hình này trên mạng xã hội, tôi đã gửi ngay cho vợ.
Sáng nay, ngày đầu tiên phụ huynh đưa con em đi học, trên diễn đàn mạng xuất hiện ngay bộ hình chụp một bà mẹ trong bộ đồ mặc nhà đưa con tới trường.
Bố vẫn tin rằng, mỗi đứa trẻ khi có một tình yêu với tổ quốc của chúng, chúng sẽ có khát vọng hơn nhiều đứa trẻ “mồ côi tổ quốc”.
Tôi giật mình lo nghĩ, liệu bọn trẻ có thiệt thòi không, bởi khi tan sở, mẹ chúng chỉ loay hoay với các món đơn giản vội vàng. Luộc thịt, luộc tôm, cả rau cũng luộc...
Giờ đây, khi nghe tin một nữ sinh nào đó bị mất tích, có lẽ chẳng mấy ai để tâm, thậm chí người ta dễ dàng buông câu “lại bỏ nhà đi chơi ấy mà”. Niềm tin của cộng đồng vào người trẻ đang hao hụt nghiêm trọng.
Mỗi khi có ai hỏi một tháng làm được bao nhiêu tiền, tôi đùa: “6 triệu đồng, mà toàn bị sếp quỵt lương”. Trong câu nói ấy lại có một phần sự thật: Tôi quyết định nghỉ việc để về làm “Osin” trong nhà.
Câu nói “Đời người có hai lần trẻ con” nhắc rằng: khi xưa cha mẹ cưng nựng yêu thương ta tuyệt đối, thì khi cha mẹ cuối dốc cuộc đời, ta cũng cần dành lòng yêu thương tuyệt đối cho cha mẹ.
Hầu hết những rắc rối trong cuộc đời đều xuất phát từ hai điều sâu thẳm, đó là nỗi sợ và ham muốn. Nếu không nhận ra nguyên nhân sâu xa này để tìm cách thay đổi, thì rắc rối sẽ hành hạ ta liên miên.
Từ ngày trông cháu, tôi bị… hội chứng quan sát, đề phòng. Cẩn thận là vậy mà mới đây, khi đưa cháu sang nhà hàng xóm, dù vẫn “dán” mắt vào cháu, nhưng đôi mắt tôi không nhanh bằng đôi tay táy máy của cháu.
Ngoài kia có biết bao bà mẹ trẻ đang sợ hãi, băn khoăn trước sai lầm cuộc đời, trước quá ít lựa chọn và quá nhiều định kiến. Nhưng D., T và H. vẫn lạc quan nắm tay con bước trên đường mang tên mẹ đơn thân.
Chị không muốn con phải “tự lập” sớm vậy. Nhưng nghiệt nỗi, nhà xa nơi cơ quan, công việc cả vợ và chồng đều có giờ giấc không cố định, việc đưa đón con không đơn giản.
11 tháng tuổi, Samaira không đánh dấu cột mốc trưởng thành bằng cú lật, bước đi chập chững hay tiếng nói bập bẹ như bao đứa trẻ khác. Samaira đánh dấu hành trình lớn lên của mình với những chuyến bay vượt đại dương cùng mẹ.
Tôi đọc thông tin cô giáo chở học sinh về (phụ huynh nhờ) bị xe tải tông văng xa. Vụ khác, cháu bé được ông ngoại đón từ trường cũng bị tai nạn xe tải, chết thảm. Và tôi quyết định nghỉ làm báo, để đưa đón con.
Nếu bạn nhờ những người như ông bà, xe ôm, hàng xóm, giáo viên, người giúp việc... đưa đón con đi học, thì trách nhiệm pháp lý của họ tới đâu trong trường hợp chẳng may con bạn bị tai nạn?
Tôi nghĩ, có lẽ Vy bốc đồng chứ với vóc dáng khi ấy hơi thừa cân và nhan sắc có hơi “xấu xí” vì con còn nhỏ, công việc phải suy nghĩ nhiều thì làm sao tham gia cuộc chơi trên đấu trường nhan sắc quốc tế được.