Các trường học phổ thông cấm học sinh trang điểm, nhưng bất chấp bị nhắc nhở, cảnh cáo, bọn trẻ vẫn ra sức tô son, đánh phấn, phun tóc màu, thậm chí gắn mi giả tới lớp.
Con từng được các cô mầm non ở trường tặng lồng đèn nhựa của Trung Quốc, vì ở tỉnh chỉ có loại đó. Nhưng mẹ... không tính nó là lồng đèn.
Đúng sáu giờ tối, đoàn lân xuất phát múa phục vụ Trung thu. Có khi chưa kịp múa gì, bị chó rượt chạy mất dép, phần đứa nào đứa đó chạy.
Cậu con trai than vãn: "Trung thu thì có gì hay? Con thấy bánh trung thu ăn thì mập, lồng đèn thì cũng chỉ bọn mẫu giáo ưa thích". Tôi đã bối rối nhớ về những tết Trung thu xưa...
Rất dễ để buông lời phê phán, quy kết bọn trẻ: không có lý tưởng, hời hợt với chính sự, không biết trăn trở trước “thời cuộc” chỉ vì bắt gặp chúng phát cuồng chen nhau đón tiếp, được trực diện một tài tử xứ Hàn...
Từ cái tên Phan Hết Gas Hết Số gây xôn xao cộng đồng mạng những ngày qua, tôi nhớ đến những cái tên ra đời trên bàn nhậu hay những cái tên giúp bố mẹ khẳng định chủ quyền đất đai.
Trẻ con bây giờ có quá nhiều đồ chơi và bánh trái trong dịp Trung thu, nào đèn lồng đủ loại, mặt nạ, đầu lân, trống, bánh nếp, bánh dẻo… Cha mẹ sẵn sàng móc hầu bao để con vui, thậm chí đến mức xa xỉ.
Hầu hết các bé gái đều được dạy để tránh rủi ro và thất bại. Chúng được dạy luôn mỉm cười thật xinh đẹp, chơi những trò chơi an toàn và nhẹ nhàng, phải học chăm, học giỏi...
Bố mẹ còn nhớ không, cách đây hơn tám năm về trước, khi con vào lớp Một, chuyện đến trường của con như một niềm vui của cả nhà. Bố và mẹ giành nhau chở con từng ngày. Cảm giác ấy thật hạnh phúc.
Ánh đèn mà đứa trẻ nào cũng từng lưu giữ trong kí ức, hẳn sẽ mãi là những vệt sáng lung linh thật đẹp, neo giữ những dịu dàng suốt cuộc đời này. Thế nên, cuộc chơi cũng lắm công phu.
Thời gian trôi quá nhanh, vừa qua mùa Vu lan lại thấy Trung thu gần kề. Đêm trời oi bức, nằm trên chiếc ghế bố sau hè tìm chút gió, tôi ngước nhìn bầu trời lấp lánh ngàn sao.
Con nít bỗng dưng có quyền hành sẽ thấy mình oai hùng. Quen trấn áp bạn bè, sao đỏ ( cờ đỏ) như những "đại bàng được cấp phép”, liệu lớn lên chúng có thành những cô công an Lê Thị Hiền đại náo sân bay?
Một cụ bà sinh đôi ở tuổi 73, một vài cụ khác sinh con tuổi 70, tất nhiên đều qua phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Những điều ấy cho thấy, khao khát làm mẹ của phụ nữ quá lớn lao, bất kể tuổi tác và sức khoẻ.
Tại sao chị lại lo lắng quá mức khi con gái muốn sống thử với người nó yêu, trong khi chị từng quyết định rời bỏ quê hương, sống chung với vài người đàn ông, rồi cuối cùng lại rời xa họ.
Hoàng tử Harry và vợ Meghan đã nguyện sẽ chỉ có hai con, phản ánh một trào lưu mới còn nghiêm trọng hơn: không sinh con để bảo vệ trái đất.
Trung thu tuổi thơ tôi đấy! Một cái lồng đèn tự làm dù chẳng có cây nến nào thắp sáng cũng là quá đủ với bọn trẻ chúng tôi.
Hồi con học cấp II, từng có thời gian con không thích cha, cứ né tránh cha nhưng cha vẫn xuất hiện và đồng hành cùng con những lúc con cần cha nhất mà không dám nói.
Ngày con vào lớp Một, cô nhóc lí lắc hằng ngày của bố mẹ bỗng như lớn hẳn lên vậy. Cô nhóc dậy thật sớm chứ không còn ngái ngủ nhăn nhúm mặt mày như mọi hôm.
Nhung định kể chuyện Linh cho ba mẹ biết, để có cách giúp đỡ em, nhưng Linh dọa, nếu chị kể thì em sẽ méc chuyện chị đi chơi xa với bạn trai. Nhung đành nhắm mắt làm ngơ, mặc em muốn làm gì thì làm.
Lễ khai giảng đầu tiên của con không có lá ngoài đường rụng nhiều, không có những đám mây bàng bạc trên không, do mưa lụt trắng trời miền Trung...
Nhóm bạn tôi đang tranh cãi gay gắt trên một group chat. Nguyên nhân bắt nguồn từ một người bạn chuyển con đang học lớp Hai trường công sang trường quốc tế với học phí ba trăm triệu đồng một năm.
Lòng yêu nước cũng là một cảm xúc yêu. Và nó cần được lan truyền nhiều hơn là áp đặt, dạy dỗ, bắt ép. Cha mẹ muốn con yêu nước, trước nhất, chính cha mẹ phải là người đủ lòng tự hào với đất nước, quê hương mình.
“Chồng tôi quyết định nghỉ việc, dành tâm sức hỗ trợ tôi tập trung cho sự nghiệp của mình. Ngoài kia có lẽ cần nhiều hơn nữa những người đàn ông như thế” - chia sẻ của chị Annie Ridout khiến nhiều người phải “giật mình”.
Cha mẹ mong con mãi giữ khí chất người Việt Nam, là một đứa con Việt được nuôi nấng, chăm sóc và giáo dục theo cách Việt Nam. Cho con đi du học không có nghĩa rằng cha mẹ muốn con trở thành một người phương Tây.
Mẹ nói với bố vừa phát hiện trong phòng con có một bức thư tình viết tay nắn nót. Không biết đứa con gái nào xui xẻo “rơi vào tầm ngắm” thằng con trai “bừa bộn lười biếng nhất thế giới” của mẹ.