Trong những cuộc tranh cãi, bên nào cũng có lý lẽ của mình, nhưng tranh cãi để làm gì khi những đứa trẻ không hạnh phúc?
Câu chuyện học sinh lớp Một không được ăn liên hoan do mẹ không đóng quỹ lớp đang xôn xao mạng xã hội. Đến mức Bộ GD&ĐT phải vào cuộc xác minh.
Có lần anh bảo: “Em phải nghiêm khắc để con phấn đấu, không được tự mãn. Để con có động lực năm sau thi đua, không để thua kém người khác”.
Thi thoảng, giữa cơn mưa, trên đường phố tôi bắt gặp người đàn ông nào đó mắng phụ nữ chạy xe “ngu thế à”.
Cháu nên cẩn thận và cân nhắc kỹ trước khi hẹn hò với anh bạn “khôn trước tuổi” này. Việc gì cảm thấy không ổn, cháu có thể thẳng thắn từ chối.
Cần dạy con hiểu rằng, dù có yêu một người nhiều đến đâu, chuyện người đó thay lòng vẫn là bình thường.
Mẹ Dung biến một phụ nữ ngoài 30 thành đứa trẻ. Chính xác hơn, bà chưa bao giờ muốn con gái mình lớn lên.
Tình dục có nhất thiết phải đi đôi với tình yêu? Chuyện tình dục không có tình yêu (ví dụ như tình một đêm) thì đã sao?
Lần đầu tôi khóc không thành tiếng là khi thấy má tôi giấu nước mắt tiễn mình lên xe đò rời quê 21 năm trước.
Cha mẹ dù ở nơi nào cũng muốn con cháu sống tích cực, an vui, thay vì ủ ê dằn vặt bởi những điều chẳng thể thay đổi.
Người mẹ và người cha mang trong mình nhiều tổn thương hoặc khó khăn khi đến với nhau. Họ tạo dựng một gia đình không khỏe mạnh và linh hoạt...
Con gái tôi học lớp Mười hai. Nếu ai hỏi tôi về ước mơ, tôi sẽ trả lời luôn rằng: “Ước mơ của tôi chính là các con”.
Sao mẹ con lại có thể thốt ra những lời thô thiển đến vậy? Cùng với câu hỏi ấy là thái độ hằn học, tức giận, khinh bỉ, mỉa mai, đe dọa.
Cháu vô cùng đau khổ, đầu óc sôi sục ý nghĩ: phải hẹn gặp để “ba mặt một lời”.
Xem phim “Lật mặt 7 - Một điều ước”, bên cạnh những giọt nước mắt, tôi thấy vui vì bà Hai vẫn còn đủ tiền để vào viện dưỡng lão.
Phải chăng sự kết nối xóm giềng ở các đô thị lớn không tồn tại?
Rất nhiều người đã đặt ra câu hỏi đau xót: “Vì sao cha mẹ không thể liên lạc, không thể cập nhật được nơi ở và cuộc sống của con mình?”.
Đôi môi của tôi quá dày, và câu đùa “đánh son cho nhỏ này hao quá” đã làm tôi tổn thương.
Vài bức ảnh chụp nơi con ở, bạn bè con đang giao du hay vài cuộc gọi video chưa đủ nói rằng "con đang rất ổn".
Các con sẽ lớn lên rất nhanh, những giây phút yêu thương, những ký ức đẹp sẽ theo con mãi mãi. Chị muốn làm đầy những trải nghiệm đó cho con.
Cả nhà kịp ôm, chào nhau trước khi đi học, đi làm. Chỉ cần bớt ngủ đi một chút và cố gắng dậy sớm thôi mà.
Phụ huynh trấn an nhau rằng việc trẻ bị bạo hành chỉ là hi hữu, nhưng chúng tôi cũng đầy bất an: lỡ đâu sự hi hữu đó rơi trúng con mình...
Ba mắng tụi con “chỉ thích những điều nhảm nhí”, “không lo học, chỉ mải đu thần tượng”…
Ở xã Nghĩa Thắng (huyện Đắk R'Lấp, tỉnh Đắk Nông), ai cũng biết đến Nguyễn Văn Tiến (31 tuổi) với câu chuyện hiếu thảo anh dành cho mẹ.
Người lớn nên nói ít lại, kiên nhẫn chờ đợi, ôn hòa, tử tế nhưng kiên định, tôn trọng cách trẻ làm và khuyến khích trẻ đưa ra ý kiến.