Người Việt xem nhà là biểu tượng cho tổ ấm, cho con người, cho năng lực tài chính, cho sự phát triển thịnh vượng của gia tộc.
“Mọi khó khăn trở ngại sẽ khơi dậy nội lực tiềm ẩn trong mỗi chúng ta”. Câu nói này có xuất hiện trong bạn khi phải đối đầu một việc nan giải?
Một năm mới lại đến, hãy mạnh dạn “tháo bỏ” những chiếc ghim buồn bã, tham đắm, giận hờn, si mê bằng một chiếc ghim hạnh phúc, an vui
Tết hằng năm, đại gia đình sum họp vào mùng Hai. Ông bà Út cứ ngắm các con cháu và nức nở khen “con cháu nhà ai mà đẹp quá!”.
Dự định “lúc nào rảnh rỗi thì đưa ba đi xem chợ hoa trên bến dưới thuyền ở bến Bình Đông” đã trở nên lỡ hẹn.
Mấy năm còn khó khăn, má nhặt nhạnh trái cây từ vườn nhà để làm mâm ngũ quả. Có năm, má xin được chùm trái dư, để lên chưng cho xôm tụ.
Hạt dưa vốn là thức quà đặc biệt, cắn hạt dưa tí tách vui tai, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện câu chuyện cũng đẩy đưa.
Các cặp đôi dành tặng nhau những nụ hôn ấm áp, nhiều gia đình nhỏ tay trong tay chào đón phút giao thừa.
Ngày nay, một số gia đình vẫn dạy con cháu kế thừa và phát huy nếp nhà, giữ gìn truyền thống kính nhớ tổ tiên, đặc biệt là trong những ngày tết.
Tôi từng tự hỏi những nhọc nhằn bao giờ có điểm dừng. Thế nhưng, hạnh phúc đôi khi lại đến từ những điều vụn vặt mà chúng ta vô tình bỏ quên.
Tôi thấy lòng bình yên quá đỗi. Chỉ cần trở về nhà, ở cạnh má, sóng gió ngoài kia thành nhỏ bé.
Tết năm nào má cũng mua vài kí nếp về gói bánh tét. Rồi muối dưa cải, củ kiệu... Nhà đông con, mấy chị em làm một buổi là xong việc.
Những ngày này, gia đình anh Phạm Phước Điền (sinh năm 1993, Cà Mau) luôn bận rộn để làm những món ăn ngày Tết.
Tôi đang trong giai đoạn khó khăn của sự nghiệp. Kinh tế gia đình suốt 3 năm nay đã sa sút theo ngành hàng của tôi.
Những ngày cuối cùng của năm cũ, người ta bỗng nhiên tha thiết nỗi nhớ nhà.
Đồng lương công nhân cô ấy, với lương công chức của tôi, chi tiêu phải vén khéo, muốn về tết thì phải lên kế hoạch từ đầu năm.
Việc “dọn mình, thanh lọc tinh thần” không chỉ chờ đến tết, mà đó là việc tôi học và rút kinh nghiệm mỗi ngày” - chị Trang nói.
Bao nhiêu lời mai mối em đều chối từ, với em "Không lấy chồng thì đời cũng chẳng sao".
Có phải chính không khí, đất trời của mùa xuân đã dẫn dắt câu chuyện của chúng tôi, “lái” chúng tôi về với nguồn cội?
Đưa con về quê, ngoài ý nghĩa lớn lao như thăm ông bà, quê hương… các con và chính tôi không hề nhận ra đó cũng là một cuộc “huấn luyện”.
Con cháu chúng tôi luôn thấy biết ơn vì ông bà đã luôn khỏe mạnh để sống vui, trở thành cây cao bóng cả.
Cứ đầu tháng là chị em tôi nghe má khoe: “Má sắp tới lương rồi”, và cụ già 88 tuổi lại hát “tèn ten” sau câu khoe lãnh lương đó.
Qua nhiều đời, gia đình anh Trần Hữu Phú (huyện Mỏ Cày Nam, tỉnh Bến Tre) vẫn cố gắng giữ nếp ăn tết truyền thống, với nhiều nghi lễ thú vị.
Ý nghĩa của tất niên “là bữa cơm cuối năm, sau đó mọi người chia tay nhau, lên tàu xe về quê ăn tết” đã trở thành xa lạ.
Chiếc áo đỏ mà chị định mua diện tết thi thoảng lại lướt qua lướt lại trong đầu chị.