PNO - Em thấy mình như con cá bị nuôi nhốt trong hồ kính, cuộc đời đóng khung trong mấy bức tường của gia đình và quầy thuốc của bệnh viện
Chia sẻ bài viết: |
Kim 10-08-2020 17:14:40
Theo tôi, hầu hết phụ nữ chúng mình, ở vào tuổi của bạn hiện tại, cũng đều có những ước mơ được đột phá, thay đổi. Bạn hãy thay đổi như lời chị Hạnh Dung khuyên, hãy làm mới gia đình. Một năm nhà bạn có 6 sinh nhật. Cứ hai tháng một lần, bạn chủ động khơi gợi 5 người còn lại hướng tới sinh nhật của 1 người còn lại. Bố tặng con, mẹ tặng bà, anh tặng em, một món quà đơn giản, nấu một món ngon hoặc cả nhà ra ngoài ăn một món mà người nào đó thích. Vui và hạnh phúc lắm.
Xã hội hiện nay thật tiện lợi, mọi người có những ước mơ, bức xúc, thắc mắc, có nơi để gửi tâm sự, nhờ tư vấn. Và cũng bất lợi khi một số người xung quanh ta thường trưng bày những cảnh sống lung linh, sang chảnh.
Tâm sự xong, lòng nhẹ nhàng, hãy trân quí những gì mình đang có, bạn nhé. Chúc bạn mãi hạnh phúc.
Thanh 10-08-2020 15:39:40
Đúng như bạn nghĩ. Sau khi đọc kỹ lại bài của bạn, tôi thấy bạn " được voi đòi Hai Bà Trưng". Có rất nhiều chị em ao ước được sống trong cái khung như bạn đó. Đáng lẽ bạn phải cám ơn Trời đã ban cho bạn cuộc sống bình yên, giản dị như thế mới phải. Hãy đọc kỹ lời phân tích của Hạnh Dung và 2 bạn trên bạn nhé.
Rất tiếc, chiến tranh đã khiến chú không thể trở về cùng cô. Chú đã lỗi hẹn không về làm đám cưới mùa xuân.
25 gồng gánh giang sơn bên chồng, vợ tôi chưa hề có một ngày thảnh thơi.
Tôi và con phải dọn ra khỏi nhà, cũng như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình chồng.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.
Công sở là nơi luôn có những cơn sóng ngầm và nữ nhân viên nên biết cách bảo vệ mình khỏi nạn quấy rối tình dục.
Anh ra ngoài nhận được nhiều lời khen vì sự nhiệt tình, hào phóng; còn với gia đình, vợ con, anh sân si, tính toán, so đo hơn thiệt.
Tôi ngỡ ngàng đến không tin nổi người vẫn tỏ ra ấm áp, tình cảm với tôi, như mẹ chồng mà lại đề phòng tôi đến như vậy.
Đau gút đứng nhất nhì trong làng viêm khớp nên không khó hình dung chúng quấy quá các ông trên giường thế nào.
Mẹ “chẩn bệnh” rất đúng. Có nhà mới, tôi vui được thời gian đầu rồi rơi vào mệt mỏi.
Hình mẫu soái ca dành sự ngọt ngào độc quyền cho vợ khiến bao người mơ ước. Thế nhưng, phải rơi vào hoàn cảnh đó, mới thấy nhiều thứ trớ trêu.
Họ đã ly hôn nhiều năm, giờ xem nhau như bạn bè. Chị mắc bạo bệnh, anh bèn nghỉ việc để có thời gian chăm sóc chị.
Tôi rất ít khóc khi là một đứa trẻ, nhưng lại nhiều lần khóc trước chồng.
Đến giờ tôi vẫn không thể quên nội dung trong những bức thư ít nhất 3 đôi giấy. Không biết lúc ấy chuyện đâu mà lắm thế.
Cứ tưởng khi chuyện được giải quyết, gia đình sẽ êm ấm trở lại, nhưng chị lại bị cả nhà chồng hắt hủi, mọi chuyện còn căng thẳng hơn cả trước đây.
Lan nhận ra rằng, nếu buông hết trong lúc này thì cô chẳng còn gì để bấu víu. Cô nhẫn nhịn chờ ngày đủ sức để dứt áo ra đi.
Mẹ than con dâu không biết làm việc nhà, vợ tố mẹ chồng khó tính, tôi đứng giữa mắc kẹt.