Tôi hối hận vì đã ngăn cản ba đi bước nữa

26/01/2019 - 06:00

PNO - Lần gần nhất về quê, tôi thấy ba thui thủi trong căn nhà gỗ. Ông khoe rằng mới xin một chú mèo nhỏ để bầu bạn. Tôi nghe ba nói mà ứa nước mắt hối hận.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Tiền Giang – một vùng quê nghèo, chủ yếu lấy nông nghiệp làm nền tảng sống. Năm tôi được 7 tuổi thì mẹ qua đời trong một lần bệnh nặng. 7 tuổi, tôi chưa biết gì nhiều nhưng nhìn người ta đến khóc mẹ, nhìn mẹ nằm đó một chỗ, tôi cũng khóc theo.

Những tháng ngày sau đó, ba một mình nuôi tôi. Ngoài ra, tôi cũng được ông bà nội ngoại, họ hàng hai bên bảo bọc nên được lớn lên trong tình yêu thương dù thiếu dáng hình của mẹ. Cứ thế, tôi đủ đầy về vật chất, tinh thần, học hành không thua kém ai trong suốt những năm cấp một, cấp hai. Ba tôi vừa là người cha, vừa là người mẹ, vừa là người bạn tinh thần quan trọng của tôi. Có chuyện gì tôi cũng chia sẻ với ông, thậm chí có những khi tới ngày, ba lật đật vừa mua đồ con gái cho tôi, vừa chăm sóc, nấu nướng. Tôi cảm thấy vô cùng yêu quý và tôn trọng ba mình.

Cho đến khi lên cấp 3, tôi bắt đầu ăn diện nhiều hơn, đã có những lời tán tỉnh ra vào và lờ mờ bước chân vào chuyện tình cảm, hiểu sơ sơ thế nào là mối quan hệ trai gái. Ba tôi thì vẫn vậy, ngoài con gái ra, dường như ba chẳng có niềm vui nào khác. Trong khi đó, tôi có nhiều bạn bè hơn và cũng mải chơi hơn, ít sà vào lòng ông như trước.

Toi hoi han vi da ngan can ba di buoc nua
Ba luôn yêu thương tôi suốt những năm tháng thơ bé. Ảnh minh họa

Một tối nọ, khi đang ngủ thì tôi giật mình thức giấc. Tỉnh dậy, nhìn ra phòng khách không thấy ba đâu, tôi hơi lo. Nghĩ rằng ba đi vệ sinh, tôi thấp thỏm chờ thêm 10 phút nữa, vậy mà chờ mãi không thấy tiếng chân ông bước vào nhà. Tôi lo ông có chuyện gì nên bước ra ngoài xem thử. Vừa bước ra hiên nhà, tôi sững người khi thấy ba đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ. Cánh tay ba choàng lên vai bà. Tôi đứng như trời trồng.

Từ sau hôm ấy, tôi ít nói chuyện với ba hẳn. Ông cũng ngờ ngợ nhận ra sự thay đổi của tôi. Rồi tôi cố tình để ý, hóa ra người ba thích là người đàn bà từ ngoài Bắc vào thăm họ hàng, cách nhà tôi chỉ ba căn. Cô ấy thua ba tôi 3 tuổi, rất hiền và ít nói. Sự ghen tị trong tôi trỗi dậy. Có phải là ba tôi đã quên mẹ? Có phải là ba tôi sẽ sớm cưới vợ mới, rồi tôi sẽ có một dì ghẻ trong nhà. Nghĩ đến đó, tôi càng không chấp nhận người phụ nữ lạ.

Một đêm nữa, tôi lại bắt gặp ba chờ tôi ngủ rồi đi gặp người đàn bà đó. Họ dựa vào nhau, tâm sự. Có lẽ sự giấu giếm bao lâu đã làm ba tôi nhớ nhung người phụ nữ ấy. Họ ôm nhau, tôi đứng ngay đó, thét lên giận dữ: Ba!

Ba tôi giật mình, người đàn bà kia bối rối. Tôi chạy về nhà, nằm trong phòng rấm rứt khóc. Mặc dù chẳng nói câu nào với ba, nhưng ông thừa hiểu tôi không chấp nhận mối quan hệ này. Hôm sau, tôi chủ động gặp người đàn bà đó, nói rành rọt trước mặt họ hàng của cô ấy: “Từ nay cô đừng tìm ba con nữa. Con không thích cô”.

Có lẽ vì câu nói đó của tôi mà người đàn bà đã quay trở ra Bắc chỉ nửa tuần sau đó. Ba tôi buồn rười rượi, ông vẫn thương và chăm lo cho tôi nhưng ít nói hẳn.

Rồi tôi lên Sài Gòn học. Một thời gian sau tôi kết hôn, cùng chồng sống ở đó luôn. Khoảng vài tháng tôi mới về quê thăm ba. Ông ở một mình, chỉ mong vợ chồng chúng tôi tranh thủ ghé về.

Toi hoi han vi da ngan can ba di buoc nua
Tôi hối hận vô cùng vì đã cản ông đi bước nữa. Ảnh minh họa

Kết hôn rồi tôi mới nhận ra con người ai ai cũng cần có người bầu bạn xiết bao. Chồng tôi đi công tác chỉ vài ngày, để tôi một mình thôi cũng khiến tôi tủi thân vô cùng. Những lúc ấy tôi mới thấy mình ích kỷ với ba, thấy hối hận vì năm xưa không để ba đi bước nữa.

Những lần trở về nhà, tôi thấy ba ngày càng già yếu, tôi đã có gia đình nhỏ, lại ở thành phố nên chẳng thể thường xuyên chăm sóc ông. Giá mà năm đó tôi để ba đến với người phụ nữ đó. Giá mà tôi hiểu chuyện hơn.

Lần gần nhất về quê, tôi thấy ba thui thủi trong căn nhà gỗ. Ông khoe rằng mới xin một chú mèo nhỏ để bầu bạn. Tôi nghe ba nói mà ứa nước mắt hối hận. Tôi khẽ bảo: Hay là ba tìm một người, đi bước nữa nhen ba!

Ông mỉm cười, chỉ nói một câu lặng lẽ: Ba già rồi.

Tôi bật khóc, đến lúc này tôi mới ân hận vô cùng vì hành động nông nổi của mình năm xưa. Người phụ nữ thương ba đã không còn ở đây nữa. Tôi ước gì khi xưa mình cảm thông cho cảm xúc của ông. Tôi thật quá ích kỉ mà!

Ngọc.N (TP.HCM)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI