PNO - Diễm vừa nhận quyết định ngừng việc ở công ty mà cô gắn bó 7 năm trời. Thông báo ấy khiến cô thẫn thờ, thất vọng.
Chia sẻ bài viết: |
Nhung Pham 14-11-2023 17:20:55
Một câu chuyện có tính chất thời đại. Tình hình kinh tế ảm đạm, công ăn việc làm đều trì trệ. Chúng ta chỉ còn có thể lựa chọn sống tích cực: cắt giảm chi tiêu những khoản không cần thiết, dành thời gian nghỉ ngơi rèn luyện thể chất - đọc sách tăng kiến thức - gắn bó với gia đình. Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Thùy Dương Ly 14-11-2023 16:34:32
mình nghĩ, công ty cũng lâm vào cảnh khó khăn nên cắt giảm nhân sự hoặc vị trí đó nếu tuyển người mới vào làm thì lương sẽ thấp hơn. Cũng không trách họ được. Khi đã có tuổi thì một là bạn có những kỹ năng đặc biệt cty cần thì đi làm công ăn lương. Còn không thì tự làm kinh doanh, dựa trên thực lực, ko lo sợ ai đuổi cả
Trần Lưu Hoàn 14-11-2023 09:56:11
Đúng, cứ bình tĩnh thôi.
Nguyễn Thị Minh thư 13-11-2023 19:28:07
Cuộc sống không dễ dàng với phụ nữ hơn 40t mình cũng vậy lao ₫ao mất 2 năm rồi phải vươn lên từ nhân viên trí thức văn phòng bằng thạc sĩ phải chấp nhận công việc tay chân làm công nhân ₫uoc 2 năm thì dịch covid xảy ra lại mất việc, thất vọng ngực ngã nhiều nhưng thấy mình không vận động thì thời gian trôi đi sẽ mất đi nhiều cơ hội hơn thế là mở quán ăn buôn bán cuộc sống ₫ang vực lên thì mẹ chồng e chồng nhập viện mổ lại phải dẹp bỏ quán chăm sóc gia đình.... cuộc sống tiếp diễn ở tuổi 48t lặn lội mọi xó xỉnh ₫ể làm việc ngày 100k cũng phải chấp nhận và cố gắng..... cuộc sống gian nan nhưng nói chung phải luôn nổ lực thôi.... mấy ai hiểu cho những người lớn tuổi như chúng tôi
yến Lê thị hoàng 13-11-2023 19:27:45
Cố lên các chị em tủ ôi 40 nè. Chúng ta chỉ khóac lên số tủ ôi như thế thôi, nhưng vẻ bề nhoài và trị thức kinh nghiệm thì đỉnh của chóp nhé. Tự tin và buớc tiếp nhé.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.