Từ đời thực đến mạng xã hội, chúng ta gặp những không ít trường hợp chọn "phông bạt hạnh phúc" làm lối sống.
Mẹ chị bỗng dưng đâm ra khó ở. Mọi ứng xử, mọi lời nói của bà với chồng con luôn trách móc, bóng gió, hờn giận xa xôi.
Vài năm nay, tình hình kinh doanh bất động sản của tôi gặp khó khăn, khiến việc trả lãi khoản vay đầu tư trông phải trông cậy vào thu nhập của vợ.
Điền đã làm gì khiến An mất lòng tin? Lẽ nào đàn ông nào cũng phản bội, cũng cạn tàu ráo máng với vợ con?
Chúng ta dạy trẻ biết sẻ chia, nhưng chúng ta đã sẻ chia như thế nào? Vậy nên, người lớn à, xin hãy cẩn thận nhìn con trẻ mà sống!
“Em ơi, chị dọn ra khỏi nhà rồi, đang ở tạm nhà bạn chị. Em liên hệ luật sư cho chị, lần này chị quyết ly hôn”.
Về chuyện phụ nữ dạy chồng, có người nói vui: mấy bà thích dạy cứ dạy, còn tiếp thu tới đâu, làm được bao nhiêu là quyền của học trò.
Con gái tôi gần 3 tuổi vẫn chưa nói được tiếng nào. Mẹ tôi nhắc vợ tôi đưa con đi khám, nhưng cô ấy nổi quạu.
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai, khi con trưởng thành, tôi không thể sống dưới sự giám sát của nhà chồng mãi được.
Khi ngoài trời gió bão tàn khốc, nếu không có ngôi nhà để trú, người ta sẽ ra sao?
Khi trả hết nợ ngân hàng, tôi mới biết hạnh phúc vợ chồng ra sao. Hay nói cách khác, hạnh phúc của cuộc hôn nhân đã bị tiền nong đè bẹp.
Nhìn lại bao nhiêu năm qua, anh mất nhiều hơn được, thứ duy nhất vững vàng chỉ có tổ ấm nhỏ.