PNO - “Nhìn mẹ ôm em trai trong tay, cả 2 say ngủ. Con tự biết trong vòng tay ấy không có chỗ cho mình”.
| Chia sẻ bài viết: |
Trần Khả Mỹ 01-03-2025 08:42:20
Tôi và mẹ tôi cũng vậy đó, bà còn tới lúc hấp hối trên giường bệnh cũng không thèm nhìn tôi một cái cơ, cứ đi tìm xem em trai tôi đâu, chỉ muốn được gặp thằng con trai, mất đi cũng tiếc nuối mỗi thằng con của cụ. Mà tình thương thì chẳng thể cưỡng cầu, bơ đi mà sống thôi chứ sao, trách móc bà cũng có quí mến con gái thêm được tí nào đâu ạ.
Thảo 28-02-2025 13:00:29
Tư tưởng trọng nam khinh nữ thật ấu trĩ. Những người không đẻ được con trai thì nên chết đi hay sao? Chính bà mẹ cũng là con gái mà, rồi ai đẻ ra mẹ, mẹ mới đẻ ra con. Thế giới này không có con gái thì có con trai hay không?
Diệu Ngọc 28-02-2025 07:49:56
Mẹ tôi cũng thế, lúc nào cũng chỉ con trai là nhất. Ai nói đụng tới con trai của mẹ thì thôi rồi, trở mặt thành thù ngay. Còn con gái trong nhà không phải bà không thương nhưng thương con gái 3 phần thì phải thương con trai 7 phần. Sự phân biệt đối xử thể hiện rõ qua chia quà, tiền lì xì cho các con, hay phần cơm cho con thì thằng con trai cũng được miếng ngon hơn. Thật khó hiểu mẹ.
Nguyễn Khánh Thy 27-02-2025 15:31:11
Thương người con gái trong bài này quá. Con cái đâu được chọn cha mẹ, khi sinh con ra thì xin hãy dành cho con tình yêu thương chứ đừng phân biệt đối xử, nhất bên trọng nhất bên khinh như thế.
Mẹ vẫn đang nằm đó mà anh em đã tính đến chuyện bán nhà để chia tài sản, không nghĩ gì đến hoàn cảnh của tôi.
Người ta nhận thấy con người cũng có một chiếc đồng hồ sinh học riêng cho việc trên giường.
Tôi đớn đau, dằn vặt và tự hiểu rằng đã đến lúc phải tháo chạy khỏi cuộc tình tội lỗi này. Thế nhưng phải chạy về đâu thì tôi không biết.
Ngày mới cưới, mỗi khi có dịp ở gần nhau, anh đều tìm cách gần gũi chị. Chị từng xem đó là thước đo tình yêu anh dành cho mình.
Trang thương chồng nhưng không biết phải làm sao. Tháng nào vợ cũ của anh cũng kiếm chuyện khiến tổ ấm cô vun vén không lúc nào được bình yên.
Không phải cứ hễ không thân thiết được với mẹ chồng là hôn nhân rơi vào bi kịch. Hôn nhân, suy cho cùng, là chuyện của 2 người: bạn và chồng bạn.
My nhận ra quan trọng không nằm ở 1 tỉ hay bao nhiêu, mà là bản thân My đã tìm thấy niềm vui ở công việc, cuộc sống.
Bình yên không nằm ở quá khứ, cũng chẳng ở nơi nào xa, mà ở chính khoảnh khắc mình còn đủ tĩnh để sống trọn một ngày bình thường.
Tờ đơn ly hôn cùng lá thư gửi mẹ chồng và chồng nhuốm đầy nước mắt được chị đặt lên bàn ăn...
Chị thì chờ còn anh thì mãi vô tâm. Hay có lẽ anh cũng đang chờ chị làm một điều gì đó?
Món quà của con trai tôi đến từ ông già Noel, còn món quà của tôi là khi được sếp tăng lương, chồng về sớm, đón con, vào bếp nấu ăn...
Điều đáng sợ hơn là sống bên nhau cả đời mà không còn dám nói thật về cảm xúc của mình mỗi khi chạm tới ví tiền.
Ông bà cãi nhau ở quê, đến nhà tôi chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh.
Tôi cần chậm rãi đón nhận hành trình làm mẹ đơn thân đầy chông chênh phía trước.
Với áp lực nợ nần sau khi có em bé thứ hai, tôi học “yêu tiền” bằng cách giảm 50% chi phí mua sắm theo cảm xúc.
Ở tuổi 85, má tôi vẫn mang nặng nỗi oán giận ba vì sự kiểm soát tiền bạc khắc nghiệt suốt nửa thế kỷ, khiến vết thương lòng má chẳng thể lành.
Việc lựa chọn thực phẩm rất quan trọng vì trong thời bão giá nếu không biết tính toán, phần này có thể vượt định mức chi tiêu nhiều lần.
Mức phạt 30 triệu đồng có thể răn đe hành vi, nhưng liệu nó có đủ mạnh để răn đe những cám dỗ ngầm đang rình rập ngoài kia không?