Tôi ở bên cạnh mẹ quá nửa đời người. Bạn bè tôi hay bảo rằng, lớn rồi mà vẫn ở với mẹ có khi tôi sẽ ỷ lại mà yếu đuối.
Đi du lịch vào dịp tết chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của gia đình tôi. Chỉ ở Sài Gòn thôi!
Hôm nay 30 tết, trong lòng ai nấy nôn nào lạ thường. Nhà nào cũng trang hoàng mai cúc thọ ngập tràn sắc xuân.
Một người chồng thiếu bao dung, ích kỷ, trong đầu anh ấy sẽ ghim guốc bức ảnh thời thanh xuân của con, liệu con yên ổn?
Nhiều trường hợp đã bị mỉa mai, chỉ trích, thế nhưng chuyện trộm hoa - cái nghèo về nhân cách vẫn tiếp diễn.
Những người phụ nữ cam phận làm kẻ thứ ba sợ nhất là lễ tết. Bởi những ngày ấy, họ sẽ phải đối mặt nhiều nhất với sự cô độc.
Biết công việc của mình sát tết rất bận, có ít thờ gian được rảnh rỗi, nên Hoa chủ động mua sắm, rồi kỉnh kỉnh mang đồ tết về nhà nội.
Tham khảo ý kiến nhiều bạn bè, tôi đều thấy gia đình họ luôn cân bằng hai bên nội ngoại chứ không hề phân biệt như chồng tôi.
Mẹ lấy chồng cùng làng, đến tận chiều ba mươi còn đem thịt sang lo tết cho ông bà ngoại mà lại cấm cản tôi về thăm ba mẹ.
40 triệu đồng cho một cái tết cũng không phải quá nhiều, nhưng so với sáu tháng lương của vợ, tôi thấy chua xót.
Từ hôm tôi biếu thêm tiền tiêu tết, má chồng đi khoe khắp rằng má có dâu thảo, làm tôi phát ngại.
Dù chỉ có hai cô con gái, nhưng không có tết năm nào ông bà ngoại tôi buồn, vì cha tôi quan tâm nhà vợ "trên cả tuyệt vời".
Lan phân vân không biết có nên nói thật với bạn bè về tình trạng khó khăn của mình để mượn tiền về quê đón tết.
Chồng hay vợ, suy cho cùng cũng giống như một món ăn. Suốt nhiều năm cứ ăn hoài một món, nấu mãi một kiểu thì không chán mới lạ!
Thì ra, bà mẹ kế là ám ảnh tuổi thơ của chồng. Nên anh không hề muốn về đó ăn tết.
Phải thắt lưng buộc bụng để mua quà rồi tay xách nách mang. Vì chút sĩ diện mà làm khổ mình, mất hết niềm vui về quê ăn tết.
Hai cái loa to đùng cứ chĩa ra cửa, như thể cả không gian rộng lớn ngoài kia là của họ.. Nhà tôi ở cạnh, dĩ nhiên là chịu trận.
Chồng tôi không tính toán gì cả, những thứ cần mua thì không mua, toàn đi săn hàng “độc” tiền núi.
Còn vài hôm nữa là tết, vậy mà anh ấy cứ suốt ngày bù khú với bạn bè. Vợ hỏi thì giải thích gọn lỏn “dự tiệc tất niên”.
Mọi người đi đón tôi cũng năm bảy lý do, không hẳn vì nhớ thương sau nhiều năm xa cách, có khi do cái mác “Việt kiều” của tôi.
Đàn bà giữ tiền thì chỉ có… hỏng, ba cái quần áo, son phấn nó nghiến hết tiền, nhất là mùa tết, mùa… phung phí.
Tình dục không quá khó tính như bạn tưởng. Chuyện ấy cũng nghệ sĩ ra phết, nghĩa là tuyệt tác hoàn toàn có thể ra đời từ một phút xuất thần.
Hai năm trở lại đây, cha mẹ chồng đòi hỏi chuyện tiền bạc quá nhiều, tôi rất mệt mỏi.
Với mười triệu đồng, nếu tôi ‘chơi’ cây mai hoành tráng, có khi còn thiếu, đừng nói là mười triệu ‘gói’ cả một cái tết.
Anh nói có lịch đi công tác cận tết cùng cơ quan. Thế rồi nhờ câu nói của đồng nghiệp anh, tôi hiểu ra sự thật không ngờ.