Đôi vợ chồng trẻ Nguyễn Thị Kim Thủy và Nguyễn Hoàng Sơn mày mò nghiên cứu, phục dựng những mẫu lồng đèn có tuổi đời hàng trăm năm.
Mấy chục năm mới có cơ hội làm lồng đèn cho con, chồng tôi như trở về thời còn là đứa trẻ vô tư, vô lo.
Tôi dạo bước giữa ngược xuôi giữa thị thành, bất giác lại nhớ thương hình bóng của những mùa Trung thu năm cũ, nơi quê nhà.
Cha mẹ chỉ cần "mang con về" là đủ. Con về cha mẹ nào cũng vui, nhà vui, trăng ngày nào cũng tròn.
Chính cú máy không sắp đặt hôm ấy lại là bức chân dung cuối cùng của bà còn sót lại cho đến ngày hôm nay.
Đó cũng là lúc tôi nhận ra được giá trị của sự tự do - tự do làm điều mình muốn, tự do đi những nơi mình thích.
Những chiếc đèn ống lon, đèn chai nhựa tự chế đã đưa chúng tôi đi qua bao mùa trăng đầy ắp tiếng cười...
Tôi không còn sống ở Sài Gòn, mỗi lần thấy những bức ảnh này, tôi lại muốn nói: “Xin chào, người đàn ông lặng lẽ ở góc quán!”.
Ngày Tránh thai thế giới 26/9 nhằm nâng cao nhận thức về việc mang thai ngoài ý muốn, sự nguy hại của phá thai không an toàn.
Vì sao cuộc vui của 2 người mà chỉ có người phụ nữ loay hoay xoay trở khâu “hậu kỳ”?
Sau gần 10 năm kết hôn, tôi quyết định tìm lại giấc mơ thời con gái, đó là leo núi, mong tìm lại cân bằng trong cuộc sống.
Hồi nhỏ, tôi cứ nhìn theo mây trời và đám chuồn chuồn để đoán trời nắng mưa. Đôi khi đó cũng là một khả năng kỳ diệu.
21 mùa Trung thu qua vèo một cái, các con bây giờ đã là 2 cô gái năm cuối đại học, đi đâu cũng như hình với bóng.
Mẹ tôi ngồi bìa phải bức ảnh. Đây cũng là khoảnh khắc duy nhất 3 chị em bạn dâu chụp cùng nhau trong hơn 40 năm về “mái nhà chung".
Sài Gòn có những cơn mưa bất chợt, đến rồi đi không hề báo trước. Cùng một con đường, nhiều khi phía kia còn nắng gắt mà đoạn này đã mưa.
Lần đầu sau bao năm, chị Thoa mới thấy như được sống trong chính ngôi nhà của mình...
Bị vết thương khá sâu ở tay, ba anh vẫn nén cơn đau, chẻ mấy lóng tre để làm lồng đèn cho anh.
Trường đã được xây lại khang trang và bề thế. Ngôi trường mà tôi cùng đám bạn “ngồi mòn quần” chỉ còn trên tấm ảnh cũ.
Mỗi khi mẹ đi chợ, cha đều dặn “nhớ mua trà”… Đó là các bịch “trà quạo” đựng trong túi ni lông hoặc trà Bảo Lộc màu xanh…
Nhìn lại quá khứ, tôi không thể không cảm kích và biết ơn gia đình, đặc biệt là cha.
Linh động cũng tốt vì giúp cho con người dễ thích nghi. Quan trọng hơn, hiểu và biết ý nhau mà sống là nhẹ nhàng nhất.
Cảm ơn ông đã “hàn” và “vá” từng mảng ký ức cho nhiều thế hệ, thành “bức ảnh trong đời”.
Nhiều người mẹ có linh tính mách bảo sự bất ổn của con, nhưng lại cho rằng mình lo nghĩ vu vơ và bỏ qua.
Các chuyên gia giáo dục khẳng định rằng, chỉ cần bố dành ít nhất 10 phút mỗi ngày để chơi cùng con sẽ giúp con học tốt hơn.
Có cái gọi là lợi thế của gái xấu không? Có phải con gái xấu ít người nhòm ngó, đấy là lợi thế so với con gái đẹp?