Tôi nhận ra, dù ở tuổi nào và thời nào, việc chờ má đi chợ về luôn là những khoảnh khắc háo hức nhất, đáng nhớ nhất và đẹp đẽ nhất.
Sốt đất nên mảnh vườn nhà cụ xảy ra tranh chấp; đứa thì bảo công hương khói, đứa thì bảo đông con. Chúng cãi cọ, xô xát mỗi khi về nhà.
Lời thương đâu nhất thiết phải nói ra; cũng không cần ai nói hộ. Chỉ người trong cuộc mới thấu cảm được mà thôi!
Đó chính là trái ngọt đầu tiên mang tên “nhà vườn”. Tôi đã biến giấc mơ tuổi trẻ thành hiện thực...
Hằng ngày, con cháu vẫn được ngắm cụ vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn qua camera hay về nhà được trêu cụ, ăn cơm cụ nấu...
Năm 1985, cha mẹ tôi “chơi lớn”, đưa 2 con lên Sài Gòn chơi. Nhờ vậy mà tôi có tấm hình 2 anh em, đứa lên 3, đứa lên 6.
Em con là đứa có mới nới cũ và hiếu thắng, cái gì cũng muốn nhưng nhanh chán.
Tiếng mẹ làm cơm mỗi sáng chính là âm thanh báo thức đáng tin cậy nhất của tôi.
Tôi là một “kẻ sĩ” mới nhập môn, cũng tập tành “chụp, choẹt” đôi ba tấm ảnh cho thỏa đam mê nhiếp ảnh.
Như bao gia đình, ban đầu mái ấm của Thế - Tuyên cũng gợn sóng. Khi đó, cả 2 đã dành thời gian để “ngồi với chính mình".
Chị thấy con mình gập ghềnh giữa lối Đông - Tây. Không thoát ra khỏi cái bàn ăn, cuộc sống sẽ kém vui.
Nhờ các con - 2 người bạn đồng hành trong mọi vui buồn - tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời.
Các nhà giáo dục, gia đình và cộng đồng cần nghiêm túc và nỗ lực tuyên truyền, rèn luyện các kỹ năng bảo vệ bản thân cho trẻ và cả người lớn.
Ngoài sự chăm chút cho chị miếng ăn, giấc ngủ, thuốc thang... có lẽ những bài thơ anh viết tặng chị mới chính là thần dược.
Tấm ảnh gia đình tôi chụp hồi tháng Sáu này, được chụp trong dịp dì và cháu ngoại đi chơi cùng má và con trai tôi.
Mỗi khi nghe cháu gọi tôi là “ông nội”, tôi lại thấy ấm áp vì biết rằng mình đang duy trì sợi dây liên hệ của gia đình, họ hàng.
Gặt lúa, gánh lúa ngoài đồng về là chuyện của người lớn. Nhưng tới khâu đập lúa ban đêm thì lũ trẻ chúng tôi cũng phải xúm vào làm phụ cho nhanh.
95 tuổi, bà là hình mẫu lý tưởng của bao cụ già trong xóm về sức khỏe, sự minh mẫn và tinh thần tự chủ.
Gần 40 năm làm bạn, niềm vui và nỗi buồn gì chúng tôi cũng chia sẻ được. Cảm ơn cuộc đời vì có bạn.
Nhìn dưới góc độ nhân khẩu học, kinh tế và sự bền vững của quỹ hưu trí, việc nghỉ hưu sớm không được khuyến khích.
Họ tiết kiệm từng ngày để nghỉ hưu sớm. Thế nhưng, viễn cảnh của họ liệu có tươi sáng?
Nghỉ làm khi chưa có chế độ lương hưu nghĩa là bạn phải chốt được vấn đề “sống bằng gì, sống như thế nào?”…
Nhà tôi vẫn còn cái bếp củi bên tường và tủ gạc măng rê trong bếp. Anh em tôi từng đòi bỏ đi, nhưng má không chịu.
Đăng hỏi: “Mẹ muốn con cưới con gái hay con trai?”. Mẹ nói: “Con cưới ai cũng được, miễn là người con thương”.
Bức ảnh này được chụp vào mùng Hai tết Quý Mão 1963, khi ba mẹ tôi đưa các con đến chúc tết bà ngoại. Tôi khi ấy đang… nằm trong bụng mẹ.