PNO - Khi chị yên lòng chấp nhận sự ra đi của người thân, chị mới có thể có được sự quân bình và quay về chăm sóc bản thân mình.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyen Mai An 16-07-2023 19:26:20
Mượn lời chị Hạnh Dung gởi đến em. Hãy tựa vào vai tôi em nhé! Hãy đến với TT Dạy học của tôi để ngày ngày em sẽ vui với ánh mắt ngây thơ, trong sáng của các em học sinh.
“ Việc gì đó mà vừa giúp ích cho mình, vừa giúp ích cho đời, vừa giúp ích cho người, thì chị cứ nhìn ngó, quan sát và chọn lựa, chị nhé.”
Nguyên tiên sinh 16-07-2023 16:24:30
2500 năm trước tại thành Xá Vệ, có cô gái tên là Kisa (nghĩa là cô gái ốm yếu). Nhưng bất hạnh thay, đứa con cô yêu quý qua đời vì cơn bạo bệnh.
Cô đến gặp Thế Tôn, mong nhờ Thế Tôn cứu sống con mình. Thế Tôn chỉ dạy, “này thiếu nữ, con hãy xin về đây cho ta vài hạt cải, ta sẽ cứu sống đứa bé cho con. Nhưng hãy nhớ là nhà nào chưa từng có người chết."
Cô liền phấn khởi ra đi, trong lòng mừng thầm vô hạn. “Hạt cải nhà nào cũng có”
Thế nhưng cô đi hết làng trên xóm dưới, từ làng này qua xóm nọ, cô đi khắp hang cùng hốc hẻm, nhưng không tìm ra một gia đình nào không có người chết như yêu cầu của Thế Tôn.
Hạt cải thì nhà nào cũng có, nhưng tìm nó trong một gia đình không có người chết thì quả thật là không thể được. Bởi vì sao? Vì nhà nào cũng có người chết.
Trong sự đau khổ tột cùng, cô đã nhận ra, có sinh là có chết, ai rồi cũng phải lần lượt như vậy, chỉ đến sớm hay muộn mà thôi.
Từ nhận thức sáng suốt đó, cô không tìm hạt cải nữa, mà đem xác con mình vào rừng, rồi thanh thản trở về bạch Thế Tôn. “Kính bạch Thế Tôn, con đã tìm ra hạt cải của sự vô thường rồi, con đã đưa xác đứa bé bỏ vào rừng. Bây giờ con cảm thấy trong lòng thoải mái và nhẹ nhõm hơn”.
Nhân đó, đức Phật khai thị đạo lý duyên sinh trong cuộc sống cho cô nghe, “Trên đời này, có sinh là có tử, yêu thương xa lìa khổ, không có cái gì là cố định cả, tuỳ theo nhân duyên, tuỳ theo điều kiện mà nó đổi thay sớm hay muộn mà thôi”.
Sau đó, cô phát tâm xin đức Phật cho xuất gia làm Tỳ kheo ni.
"Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng" (Kinh Kim Cang), trên đời này cái gì có hình tướng, cái đó là không thật, đều bị vô thường chi phối, có sinh có diệt, có hợp có tan, trăng tròn rồi khuyết không ai tránh khỏi...
Việc con anh xem hay sưu tầm những hình ảnh như vậy không phải là dấu hiệu con hư hỏng mà chỉ là con đang trong giai đoạn tò mò tìm hiểu.
Thật may mắn cho chị cháu vì có cháu bên cạnh. Cháu hãy giúp chị can đảm, mạnh mẽ thoát khỏi cảm giác mình là người có lỗi.
Em đang có một điều rất quý: tự do, tự chủ. Đó là động lực để em mạnh mẽ hơn.
Một người làm ta cảm thấy yên tâm, hiểu ta và cho ta được là chính mình mới có thể cùng ta đi xa.
Người già có những dự cảm rất chính xác về sức khỏe và quỹ thời gian của chính mình.
Nếu anh ấy không có câu trả lời rõ ràng lý do không đăng ký kết hôn, em cần suy nghĩ lại về việc đi xa hơn.
Hãy tin vào trực giác. Trong khi ba mẹ chưa hiểu em, chính em phải là người chăm lo cho bản thân.
Đừng để những nghi ngờ chưa có căn cứ gì dằn vặt mình nhưng cũng đừng chủ quan hay không dám đối diện, né tránh vấn đề.
Nhìn từ khía cạnh tích cực, đây là cơ hội để em làm mới bản thân, vun đắp tình cảm gia đình.
Mệnh lệnh hay sự ép buộc sẽ dẫn đến những phản ứng tiêu cực biến kỳ nghỉ hè của con thành cuộc chiến giữa con và cha mẹ.
Tiền vào túi người ngoài mình còn chấp nhận, không lý gì tiền vào tay người ơn, mình lại tiếc nuối, băn khoăn.
Anh không phải là người chịu trách nhiệm cứu vãn cuộc hôn nhân của người khác nhưng im lặng cũng là sự tiếp tay cho sai lầm.
Lùi lại một chút để con hiểu mình phải tự đối mặt với mọi vấn đề của cuộc đời mình chính là giúp con lớn lên.
Đã 2 lần vợ chồng cãi nhau, con bé bỏ qua nhà em ngủ, chồng nó qua xin lỗi rồi đưa vợ về.
Hãy chia sẻ sự lo lắng của mình với con bằng tình cảm chứ không phán xét hay cấm cản.
Hai người yêu nhau chỉ có thể giữ nhau bằng niềm tin, bằng sự tôn trọng và bằng cách mở lòng ôm vào những niềm vui, hạnh phúc của nhau.
Có nhiều cách thương con, thương cháu nhưng mình cần có cách phù hợp.
Vợ chồng em có thể nói rằng hè năm nay bận công việc, muốn dành thời gian cho con cái và nghỉ ngơi nên không tiện nhận cháu về quê.