Nơi sức mạnh chiến đấu không còn là chuyện thắng thua, thành bại mà là sức sống, sự trường tồn của ý chí, của niềm tin và khát khao vươn lên - đó mới chính là đích đến của thầy trò Park Hang Seo.
Đã đến lúc, các ông nên rời những căn phòng máy lạnh, bước xuống đường, đi trong bụi, vật vạ trên những tuyến xe đường dài mà tường tận cái con số 38% tài xế container sử dụng ma túy.
Những chàng trai áo đỏ nhỏ con, lạ lẫm giữa đấu trường châu lục nhưng trải qua 120 phút thi đấu trên sân, họ đã chứng tỏ khả năng kiểm soát bóng, tổ chức bóng, linh hoạt các phương án tấn công, xâm nhập, phối hợp, dứt điểm.
Lâu nay, khi bàn về giải pháp chống kẹt xe hay hạn chế tai nạn giao thông ở TP.HCM, xe máy vẫn như một thành trì kiên cố không gì lay chuyển nổi.
Cái 'thiên chức' kỳ lạ ấy, đã không được gọi trúng tên vào đúng ngày-thế-kỷ, nếu không muốn nói là một sự pha tạp mà vẫn nghèo nàn, ồn ào mà cứ đơn điệu - thử hỏi, còn lại gì mà đòi gửi vào trăm năm?
"Thiên hạ đệ nhất hùng quan" đèo Hải Vân là điểm “check in” kích thích dân phượt, với những cú vượt đèo của xe khách, xe máy vô cùng nguy hiểm, dù hầm đường bộ xuyên đèo đã có gần 15 năm nay.
Trở về từ Nhật Bản sau đợt hội thảo giáo dục, điều khiến tôi suy nghĩ không phải là những vấn đề được đem ra bàn thảo từ các chuyên gia, mà là hình ảnh hai học sinh tiểu học giờ tan trường ở đất nước này.
Khách đi máy bay, kể cả khách VIP, hạng thương gia, đều bị ngăn lại để vợ bộ trưởng ra xe xong xuôi rồi mới được ra. Cái ông bộ trưởng này “ga-lăng” quá...
Nếu không có người nhìn thấy, nhận ra vợ ông bộ trưởng đi xe biển xanh từ cầu thang máy bay, bức xúc nêu ra thay vì tặc lưỡi "thôi kệ", thì bà vợ ông ấy đã về nhà điềm nhiên như chuyện dĩ nhiên phải như thế.
Không riêng gì chuyện giao thông, trong nhiều vấn đề khi đụng đến tính mạng người dân, đều lộ tư duy của các bộ ngành chịu trách nhiệm, là hạn chế trong tầm nhìn, thậm chí thờ ơ với mạng sống người dân.
Khi đánh mất khả năng kiểm soát, con người đã nhân đôi kỹ năng sát thương và sát hại đồng loại một cách tàn bạo nhất.
Lương thiện với ước mơ và mong mỏi của mình nhưng họ không được chọn lựa con đường đi tới cái ước mơ ấy một cách tử tế.
Chỉ khi nào chân thành nhận ra cái sai, nỗ lực khắc phục để làm điều đúng, làm thật thì khi ấy anh mới thuộc về… nhân dân.
Khi các người đẹp đổ xô đi tắm trắng, nâng ngực, cắt mắt, rút mỡ, bọc răng sứ, nâng mũi, độn cằm… Hen “đứng lại” với những “đặc sản” của riêng mình: da bánh mật, lưỡng quyền cao, răng khểnh…
Cô gái đến từ cao nguyên, ngọn gió đại ngàn tự do và kiêu hãnh chưa bao giờ bị thui chột bởi sự chật hẹp của phố phường đô thị.
Chiến thắng lịch sử không chỉ thuộc về đêm 15/12 mà là sự khởi đầu của một hành trình được xây dựng trên nền tảng thực thụ.
Lẽ nào những người làm cha, làm mẹ lại không thể ôm con vào lòng vì con bị điểm xấu, vì con ngỗ nghịch ở trường? Lẽ nào chúng ta, những người làm thầy lại không sẵn lòng tha thứ, khoan dung trước lỗi lầm của học trò?
Tất cả màn phô diễn xấu xí chỉ đến từ “nỗi sợ thua cuộc” - sợ không nổi trội, sợ không kịp tráo đổi, sợ mất đi cơ hội thu vét. Trên sân, những đôi chân Rồng đỏ không hề biết sợ, càng không biết sợ thua...
Cậu bé Dane Best 9 tuổi ở bang Colorado, Mỹ vừa thuyết phục các nhà lãnh đạo cộng đồng dỡ bỏ một đạo luật tồn tại gần 100 năm để trẻ em được tận hưởng những thú vui mùa đông đã khiến nhiều người phải giật mình.
Những giọt sữa đã vắt kiệt đến thời khắc cuối cùng của ngày cuối năm:“Đóng góp thu ngân sách hoàn thành chỉ tiêu mà tới 6 giờ chiều ngày cuối năm vẫn còn hồi hộp, sau 6 giờ chiều mới hoàn thành, đạt 100,03% dự toán ngân sách”.
Lần nữa, bằng những lời khai trên trang giấy học trò, nét chữ còn run, nhà trường biến các em thành những tiểu hồng vệ binh, tiếp tục sát phạt người khác.
Xe của Đông Nam vẫn vẫy vùng, đu bay khắp phía Đông TP.HCM dưới đôi tay lả lướt của những tài xế không đủ tuổi, không bằng lái, không camera giám sát (thực chất đã bị “bịt mắt” bằng băng keo đen).
Chờ xe không có. Chờ hết ngập không thể. Thôi thì chờ trời ngớt mưa, bớt gió. Chẳng khác nào những anh chàng Estragon, Vladimir tội nghiệp cứ chờ Godot, chờ mà không biết chờ ai, chờ điều gì, có khi chờ cái điều không bao giờ đến.
Thấy bạn bị tát nhiều, tới lượt mình, tình cờ thấy cô xuất hiện trước ban-công, em học sinh nọ đã mở lời hỏi như một động thái yếu ớt, đặng thử vận may “cứu bạn” nếu cô có đổi ý.
Bao người đã và đang hỗ trợ đồng bào chống bão, hà cớ gì lắc đầu cự tuyệt sự an toàn của chính mình?