Lâu lắm rồi tôi mới tận hưởng không khí tết của tự do và thoải mái cũng như sự ấm áp của tình thân trọn vẹn.
Hoá vàng là hết tết, là tiễn ông bà. Chồng tôi trì hoãn ngày hoá vàng bởi anh lưu luyến cha mẹ quá cố.
Không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận rằng chúng ta yếu đuối, hay chúng ta còn yêu, hay chúng ta còn vương vấn đoạn tình duyên đã gãy.
Không có cái tết nào mà vợ chồng chị Xuân không cãi nhau. Những việc tưởng là nhỏ nhặt mà thành giận nhau, đôi lúc giận to.
Có lẽ đây là cái tết đáng nhớ nhất của tôi sau 15 năm làm vợ, làm mẹ: tết một mình.
Năm nào nhà anh cũng đón khách, nhậu đủ ba mùng, chưa kể cúng bái, bày biện. Dẫu biết chỉ về đón tết ít ngày, nhưng tôi thật sự ám ảnh.
Người ta hay nói thất tình không đáng sợ bằng thất nghiệp. Điều đó thật đúng, nhất là khi chúng ta thất nghiệp ngay trước tết.
Dù tình cảm với chồng đã sứt mẻ, nhưng vì giữ thể diện mà chị Mai phải trở thành diễn viên bất đắc dĩ suốt mấy ngày tết.
Từ ngày anh trai chồng có vợ, tự nhiên việc đón tết của tôi trở nên nặng nề vì những áp lực không tên.
Cả nhà đang vui bỗng sững người vì câu nói của chị. Trước nay chị vẫn không ưa tôi, nhưng có nhất thiết nói những lời không hay vào đầu năm mới?
Có người luôn khoe điều tốt đẹp chồng dành cho mình. Có người chồng có “tòm tem” bên ngoài, vẫn không lời trách cứ...
Mùng Một tết, má mặc áo dài, ngồi nghiêm chỉnh tên ghế, cầm xấp phong bì đỏ chúc tết và lì xì con cháu. Má vẫn khỏe mạnh và minh mẫn.
Nhân dịp năm mới, nhiều người không chỉ “tút tát, tân trang” nhà cửa, ngoại hình, mà còn chú trọng việc “dọn mình đón tết”.
Càng có tuổi, người ta càng dễ nhận ra sự nhạt nhẽo trên giường mỗi năm mỗi “lũy tiến” nhanh hơn so với cùng kỳ năm ngoái.
Má nhắc "cắt tỉa giàn hoa giấy, lau bàn thờ, quét mạng nhện..." là anh biết tết đang đuổi tới bên lưng. Thằng Dũng của má đã thêm một tuổi...
Tôi luôn tự hỏi, liệu có mấy lần trong cuộc đời mẹ được mặc lên mình những tấm áo đẹp? Có lẽ chỉ là đếm trên đầu ngón tay đấy thôi.
Tôi cứ nghĩ tết năm nay sẽ đỡ nặng nề hơn vì bớt được khoản dọn dẹp nhà cửa nhưng mọi dự định không thành.
Ai bảo con gái thành phố không biết nấu ăn? Ai bảo lớp trẻ bây giờ chỉ thích cơm tiệm? Lần đầu về quê chồng, con đã khéo “trổ tài” vào bếp.
Năm nào, nhà bác Thảo cũng đón con cháu về ăn tết với tâm trạng phấp phỏng lo lắng vì thiếu tiền.
Tết này, công ty tôi thưởng 2 tháng lương. Vậy mà vợ tuyên bố chỉ cho tôi 1,5 triệu dồng xài tết.
“Giá hồi xưa chú chịu để cô sinh thêm 1 em trai nữa thì giờ mỗi năm Tết đến, nhà đã không lạnh lẽo như thế”
Dù sao đó cũng là khoản nợ của gia đình chị, chị phải gánh vác, vợ chồng chúng tôi giúp được chừng nào hay chừng đó.
Nát óc tính toán mua sắm để biếu, tặng người thân đã mệt mỏi. Việc biếu quà cho sếp còn cực nhọc hơn nhiều.
Sáng vừa bảnh mắt ra, chị Hai gọi: “Mày xem lại vợ mày, nó viết gì trên mạng”. Tôi vội kiểm tra điện thoại và thở dài...
Tôi vừa nhận thông báo của vợ: "Tết năm nay tiết kiệm hết mức, dành tiền sang năm mua nhà”. Nghe xong, tôi ước... khỏi có tết.