Đôi khi, tôi khát thèm trở về nhà chỉ để ngắm những thứ thân thuộc như nhành cây, ngọn cỏ...
Nói xong, chú vào trong lục tìm, cầm ra tờ giấy chứng nhận kết hôn. Đột ngột, chú xé đôi tờ giấy, đưa một nửa cho cô Vân.
Tôi muốn về cất tiếng xin lỗi mẹ vì những bồng bột khi xưa, nhưng mỗi lần định thở than thì tôi lại nín nhịn.
Chúng tôi là cặp vợ chồng đáng mơ ước trong mắt người quen, bạn bè vì đẹp đôi, hiện đại, lãng mạn, ngọt ngào…
Tôi từng không đóng đủ số tiền quỹ lớp vì tôi thấy khoản thu vô lý, nhưng tôi chưa bao giờ để con tủi thân vì bị cô lập.
An luôn cảm thấy nợ anh chị nên tìm mọi cách để trả ơn. Chỉ cần anh chị nhờ việc gì, cô cũng tạm gác việc cá nhân để giúp đỡ.
Tôi nghe nói đàn ông có loại “khoái cảm tiền liệt tuyến” ăn đứt khoái cảm chính... Tôi định dùng nó để “giúp” chồng có thêm niềm vui…
Làm sao có thể luôn vui sống khi suốt đời, ta không hề có một người bạn gái thật thân?
Kể từ sau đại dịch, khi thế giới ngày càng bị cô lập, một số phụ nữ dường như gặp khó khăn trong việc kết nối với người khác.
Khi không còn kỷ vật, bạn không có cớ để nhớ lại mối tình cũ, dù là kỷ niệm buồn hay vui cũng không có ích gì.
Dì nói sẽ kiện ra tòa, đòi dượng bồi thường thanh xuân, làm cả nhà Nghi chưng hửng.
Sau những “rực rỡ” trên thế giới ảo, khi quay về cuộc sống thật, chị lại cảm thấy trống rỗng, buồn tênh. Chị nhận ra mình đang cố gồng, cố rướn...
Khi biết tôi định mua xe hơi, con tôi "bàn ra", tính thiệt tính hơn. Con nói: "Mẹ mua xe là dại".
Ngân cũng hạn chế chi tiêu bằng cách không lướt những trang mua sắm online như trước. Cô chỉ mua những thứ thực sự cần cho bản thân và người thân.
Dường như, một khi đã bước vào hôn nhân, bà vợ nào cũng trở thành… “cảnh sát ngôn ngữ” - vô cùng nhạy cảm với ngôn từ của chồng.
Chị cảm giác con gái lớn đã “toan về già” nhưng vẫn cứ nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra.
Dẫu biết là cuộc sống này vô thường, hữu hạn, nhưng chúng ta đã thực sự trân quý từng giây phút còn được sống, khỏe mạnh, bình an, sum họp?
Trung tâm tư vấn hôn nhân thường xuyên tiếp xúc với những ông ca thán vợ không thiết gì “chuyện ấy”, chồng gợi ý nhưng luôn bị khước từ.
Em biết, muốn làm cuộc “cách mạng” với anh, em phải có một quyết tâm sắt đá, thậm chí vợ chồng mình sẽ có những cuộc cãi vã, giận hờn.
Chúng ta bị ám ảnh sau cuộc gặp gỡ đầu tiên với người mới và một cách tự nhiên nhất, ta cho rằng đó là định mệnh của đời mình.
Mẹ chưa từng hòa giải mỗi khi vợ chồng chúng tôi mâu thuẫn. Tôi tự hỏi có phải bà muốn chúng tôi bỏ nhau?
Biết bao nhiêu người không thể chiến thắng được cảm giác được yêu thương, cảm giác mình trở thành người quan trọng nhất trong tâm trí ai đó.
Trước lời khuyên của mọi người, em dâu tôi bao giờ cũng lắng nghe, tỏ thái độ lễ phép, nhưng sau cùng, em vẫn chọn sống cho mình.
20 năm lấy chồng không một ngày thảnh thơi. Nhưng Thu không chọn ly hôn. Cô ra đi để... chữa lành mắt cho chồng.
Tôi xác định mình có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, nhưng nhiều lúc tôi bất lực vì không đủ sức cáng đáng.