Làm sao uốn nắn cách ăn mặc để con gái sạch sẽ, gọn gàng, được yêu mến, tôn trọng đồng thời không dị hợm hoặc làm mồi cho việc trêu ghẹo?
Đôi chân đó từng băng đồng, lội ruộng miệt mài kiếm cơm. Đôi tay đó đã từng cầm búa chẻ từng gốc nhãn to tướng, chất thành những đống củi lớn...
Báo hiếu là làm cho cha mẹ thấy con đã trưởng thành, có cuộc sống hạnh phúc và giúp cha mẹ sống an bình.
Xa nhà, con đã vượt qua khó khăn vì cuộc sống không tiện nghi, thoải mái như ở nhà. Và con đã cố gắng nhiều để thoát khỏi danh xưng "cậu ấm".
Con trải lòng: "Sao con lớn nhanh vậy? Con chưa muốn lớn. Lớn lên không có gì vui”. Mẹ nghe con hỏi cũng hơi bất ngờ.
Những bất đắc chí trong công việc, với sếp, với khách hàng, chị chọn chồng con như một nơi trút bỏ.
Tôi vẫn nghĩ, một đứa trẻ cần biết rón rén bước chân khi cha mẹ ngủ hay khe khẽ nói nhỏ, tắt ti vi khi thấy đã quá giờ vào buổi tối.
Ở chung cư của tôi có chuyện các con chuyền tay nhau phim X và làm theo. Tôi rất lo lắng...
Theo triết lý của Jeff Bezos - nhà sáng lập kiêm chủ tịch Amazon, rằng thà để con bị đứt tay còn hơn không biết con dao như thế nào.
Giáo sư Trương Nguyện Thành nói, ông có vài nguyên tắc trong hành trình lớn lên cùng con. Một là tập trung vào sự kiện chứ không tập trung vào cá nhân.
Đưa con về quê, ngoài ý nghĩa lớn lao như thăm ông bà, quê hương… các con và chính tôi không hề nhận ra đó cũng là một cuộc “huấn luyện”.
Cứ đầu tháng là chị em tôi nghe má khoe: “Má sắp tới lương rồi”, và cụ già 88 tuổi lại hát “tèn ten” sau câu khoe lãnh lương đó.
Mất người thân có lẽ là trải nghiệm kinh khủng nhất của đời người. Nó khiến cho ai nấy phải bàng hoàng, thảng thốt.
Từ đấy, cuộc đời tôi bắt đầu có ba. Ba yêu thương, bảo bọc, chăm sóc tôi như con gái ruột.
Con không hiểu mình đã nói hay làm gì sai. Cho con xin đề cương môn “nghệ thuật chinh phục” người yêu...
Tôi may mắn khi luôn có thể co kéo để dành 90 phút mỗi ngày cho con. Vậy nhưng nếu quỹ thời gian eo hẹp, chúng ta có thể giảm xuống.
Lâu lắm rồi tôi chẳng về nhà, chẳng được nghe tiếng mẹ nhặt khoan sớm tối. Lâu lắm rồi tôi không thấy đôi bàn chân bước nhẹ sớm mai.
Có thể bắt tay vào “công cuộc” nâng cao số đo vòng ngực hay không?
Dù bận rộn đến đâu, chúng ta vẫn có thể dành thời gian cho con. Tôi thực sự tin như vậy.
Chính cha mẹ chứ không phải sách vở, trường lớp nào có thể cứu vãn sai lầm của trẻ và giúp con hoàn thiện nhân cách.
Trên một diễn đàn, bài viết của một cô gái trẻ nhận về được hàng trăm lượt bình luận chia sẻ, động viên.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi chải tóc cho mẹ. Những lọn tóc muối tiêu sóng sánh trong tay như lời mẹ tôi rì rầm kể chuyện.
Đứa trẻ nào cũng thích chơi lều trại vì lều là căn nhà đầu tiên chúng “ra riêng”, là không gian mơ ước của chúng. Con gái tôi cũng vậy.
Niềm vui bé mọn trong những ngày năm cùng tháng tận, giúp họ gắng bước. Người lớn cũng cần những niềm tin tích cực như thế để thấy đời còn tươi đẹp.