Không thể có lời giải thích nào thỏa đáng cho cái chết của cháu bé 4 tuổi (và chị gái 7 tuổi tiên lượng xấu) trong hồ bơi ở Quảng Ninh.
Nhu cầu của trẻ ngoài món đồ chơi còn phải có người chơi cùng. Nhu cầu chính đáng đó có mấy phụ huynh đáp ứng được?
Tôi mặc kệ những trào lưu, những làn sóng tiêu dùng, kệ luôn những đợt “sale” hoành tráng. Chỉ khi nhà cần, tôi mới tìm hiểu để mua.
Trải qua vô vàn bữa tối giữa phố xá chông chênh, tôi hiểu hạnh phúc đơn giản là được vào bếp phụ giúp má nấu những món ăn ngon cho gia đình.
Muốn sờ được vào mũ cho đỡ thèm, tôi phải chịu khó "canh" để xáp vô, nằn nì xin ba cho… đội thử.
Lần đầu làm “phụ huynh” quả là khó khăn với người chưa lập gia đình. Tôi nhận ra rằng mọi thứ đều bắt đầu bằng việc lắng nghe và phản biện.
Câu chuyện của tôi lại liên quan đến “vấn đề" của chính tôi - một người cha từng lầm lỗi và đánh mất tư cách dạy con.
Cả hai ra sức “mua chuộc”, “lôi kéo” để được cháu thông cảm, để được thương hơn người kia.
Với anh chị, chữ thương luôn nằm trong cái nắm tay từ những ngày trên đỉnh cao của mọi hạnh phúc và cả lúc nguy nan.
Dưới gầm trời này, không bao giờ có sự tự do tuyệt đối, nhất là trong hôn nhân gia đình.
Khi nào bạn còn có một cuộc sống còn liên quan đến nhiều người khác thì tự do vẫn luôn là khái niệm được định nghĩa không chỉ với riêng bạn.
Không có kiểu sống nào là “chuẩn chỉnh”. Chẳng nên nói ai phải học ai để có cuộc đời ổn thỏa và hạnh phúc.
Đi bên cạnh cậu con trai 16 tuổi, nhiều người còn nhầm chị Mai là... bạn gái của con.
Lắng nghe con trẻ, tức gieo mầm tự tin, hạnh phúc cho con, vừa là cơ hội để chính người lớn điều chỉnh, hoàn thiện mình.
Không thể bảo vệ và đồng hành với trẻ mà không cần lắng nghe, nhưng người lớn vẫn chú tâm “nói sao cho trẻ nghe” hơn là “nghe sao cho trẻ nói”.
Lắng nghe con trẻ, tức gieo mầm tự tin, hạnh phúc cho con, vừa là cơ hội để chính người lớn điều chỉnh, hoàn thiện mình.
Không góp nhặt ân tình, không dành dụm, như bỏ ống một con heo đất; thắt ngặt cùng đường, ta dựa vào đâu?
Khi đứa trẻ hiểu thế nào là người tốt và sống tốt, nghĩa là nó đã đi được 50% chặng đường đến thành công.
Những câu chuyện ông kể hoài nhưng chưa khi nào tôi thấy chán. Dường như cây khế cũng thích nghe nội kể chuyện.
Đó không phải là cái chết đầu tiên và có thể không phải là cái chết sau cùng nếu các quy trình an toàn không được bảo đảm.
Người rối loạn tích trữ (hoarding disorder) thích tích trữ đồ đạc (thậm chí vật nuôi) một cách quá mức, bất kể giá trị thực tế của chúng.
Có con giỏi giang là hạnh phúc của người làm cha mẹ. Nhưng việc khoe con giỏi giang lên mạng phải cẩn trọng, nếu ta thực sự thương con.
Má tôi nói, đi làm cả ngày ngoài đồng, chỉ cần về ngắm cái sân sạch thấy bình an, bao mệt mỏi ưu phiền tan biến hết.
Người ta có khuynh hướng “bóc phốt”, săm soi thói hư tật xấu của nhau hơn là nhận ra điều gì đó của đối phương khiến họ tự hào, nể trọng.
35 tuổi, cô thực hiện ước mơ du học. Khi lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh cô cũng tìm ra một nửa của mình.