PNO - Có lẽ trong mắt bố mẹ, tôi không biết tổn thương. Nhưng tôi không phải sắt đá, tôi cũng có những phút giây yếu lòng.
| Chia sẻ bài viết: |
Makisan 12-03-2025 14:37:26
Đừng gửi tiền về nữa, mặc kệ họ, bỏ ngoài tai mọi lời trách móc đi, may ra khi đó họ mới sáng mắt ra là không có anh, họ chẳng có gì hết. Nếu họ tiếp tục trách móc, đổ lỗi thì tiếp tục cắt viện trợ. Nếu ba mẹ không đi làm thì bạn chỉ gửi tiền vừa đủ ăn thôi, không hơn. Còn nếu mở miệng kêu thằng em báo nợ thì cắt hoàn toàn liên lạc cho tự sinh tự diệt.
Bạn trả hiếu thế là đủ rồi. Bạn xứng đáng được bình yên. Bố mẹ không gieo tình thường mà đòi trái ngọt thì thật là nực cười. Tập trung vào những người thật sự quan tâm đến bạn là vợ con bạn kìa. Tương lai con bạn cần tiền của bạn. Đừng để ông bà nội và chú ăn hết phần của con bạn.
thao 05-03-2025 14:36:17
Thương cho bạn trong tình cảnh này và cũng thương cho mình, tuy tôi ko phải chi trả cho đứa em hư như bạn nhưng tôi cũng luôn là người gồng mình lên trong gđ khi bất cứ có việc gì xảy ra. Bố mẹ, các em luôn yêu cầu tôi phải nhường nhịn. Từ lúc KK đến khi đủ đầy luôn là "con phải giúp đỡ và bao dung em, nhường nhịn và đoàn kết, con mà thế đau lòng mẹ"... Nên bất kỳ phản ứng nào của tôi về điều em muốn là mẹ tôi lại nói tôi, thậm chí quay ra giận, trách tôi chứ ko phải những đứa em ích kỷ, tham lam và yêu sách. Lúc KK gọi tôi nhưng giàu có vững vàng là tôi sẽ như người dưng, họ quên tôi, chưa bao giờ những đứa em ruột cầm máy gọi điện hỏi thăm xem tôi khỏe hay ốm. Đây có phải là lợi dụng ko nhỉ? Hơn nửa đời người đến lúc cũng phải tạm gác lại cái gọi là trách nhiệm với anh chị em ruột. Lo cho mình và Cha mẹ mình thôi bạn ạ!
Lao động nội trợ có giá trị ngang bằng với lao động có thu nhập. Người chồng không có quyền gây sức ép hay thao túng người vợ nội trợ.
Chú nói đã thương người phụ nữ khác, muốn cùng cô ta xây hạnh phúc mới. Mặc tiếng gào khóc của vợ con, chú quyết dứt áo ra đi.
Tôi chưa từng tò mò về quá khứ của anh, có lẽ vì thế mà tôi khá chới với trước những lời bóc phốt kia của vợ cũ...
Người nắm được kiến thức tài chính sẽ ít bị lệ thuộc và dễ bảo vệ quyền lợi của mình hơn.
Nếu đàn ông có thể chọn men say để lãng quên thì đàn bà lại chọn tình thương để vượt qua nỗi buồn.
Thỉnh thoảng mình cũng nên bớt nhìn giá cả, thả lỏng đầu óc cho tinh thần thư thái, đón nhận những món quà đắt giá con gái mua tặng...
Mỗi người đều có quyền với tiền mình làm ra, có quyền định đoạt và chi tiêu hợp lý; khi giao tiền về một mối thì quyền đó cũng không giảm đi.
Tuổi 50 mở ra một giai đoạn sống nhiều trăn trở, nơi người phụ nữ vừa làm con, làm mẹ, vừa học cách đối diện với sự mong manh của chính mình.
Cứ tưởng khi tôi đưa tiền về, vợ sẽ bớt khó chịu nhưng vợ không vui, hối thúc chồng đi tìm công việc khác để đi làm hành chính.
Một chút ánh sáng, một chút ấm áp… để biết rằng cuộc sống vẫn còn niềm vui.
Để giữ lại chút tự chủ của người đàn ông, tôi phải nhận việc làm thêm ngoài giờ, cày thêm vào buổi tối...
Chồng nộp lương cho vợ và được phát 500.000 đồng/tuần. Tuy nhiên, sự 'khống chế' đó đã đổi lại bằng căn nhà phố sau nhiều năm vợ chồng ở nhà thuê...
Ra riêng, tôi mừng thoát cảnh làm dâu. Nào ngờ, cuộc sống tự do bỗng chốc thành địa ngục khi tôi bị mẹ chồng xét nét và kiểm soát từng góc nhà.
Tôi nghĩ, để có nền tảng gia đình bền chặt, vợ chồng gắn kết, tiền nên về 1 mối với mục tiêu dành cho chi tiêu gia đình, lo cho con...
Việc tình dục được mang ra làm quà để giảng hòa cho hục hặc không hiếm hoi gì, nếu không nói đây là một chức năng kiểu 'giá trị gia tăng'.
Sau vài năm hôn nhân, Loan rã rời vì mọi chi tiêu trong gia đình đều nằm trong sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng.
Nếu không biết yêu thương, tôn trọng và bảo vệ chính mình thì ai trên đời này cũng có thể chà đạp bạn.
Đời chỉ cần vui, không phải vì mọi thứ còn nguyên vẹn mà vì lòng mình còn đủ rộng để yêu thương cả những điều đã khác.