Kỹ năng sinh tồn trong bếp nhà mình - nghe kỳ lạ nhưng không hề vô lý.
Một ngày mới bắt đầu bằng những âm thanh lách cách của chén đũa, tiếng lèo xèo xào nấu làm cho căn bếp trở nên ấm cúng hơn.
Sau chừng 1 năm con dâu mẹ chồng ăn chung ở chung không chút điều tiếng, bỗng nhiên bà ngoại tôi đề xuất tách bếp và nằng nặc thực hiện ý định.
Muốn biết một gia đình có hạnh phúc hay không, muốn biết người phụ nữ có được trân trọng trong tổ ấm của họ hay không, hãy nhìn vào chiếc bàn ăn.
Tiếng mẹ làm cơm mỗi sáng chính là âm thanh báo thức đáng tin cậy nhất của tôi.
Chị thấy con mình gập ghềnh giữa lối Đông - Tây. Không thoát ra khỏi cái bàn ăn, cuộc sống sẽ kém vui.
Trẻ em hôm nay xa lạ với món nước dinh dưỡng thuần túy ấy. Người lớn lên nhờ nước cơm cũng đôi phần quên nhớ riêng mình.
Nay qua quán quen gần nhà ăn sáng, nghe bà con rần rần vụ gắn sao Michelin cho các quán ăn, nhà hàng, thấy hợp lý quá trời.
Đó là những chén cơm nghi ngút khói vào những buổi trưa ngày mưa, nhìn nồi cơm đầy ắp và gia đình quây quần bên nhau.
Ba tôi chữa được nồi cơm sống, chữa cơm bị khê nên ông tự nhận mình là “kỹ sư” nấu cơm.
Xóm tôi không ai gói bánh tết bằng bột mua ở chợ. Má tôi nói, nhà nhà trồng lúa, lấy nếp mới làm bột sẽ thơm ngon hơn nhiều.
Những bữa ăn đơn giản nhưng nhờ thân tâm bình an nên ai cũng thấy ngon và chị càng cảm thấy biết ơn cuộc đời.
Lạ kỳ, đứng trước chiếc tủ lạnh gần như trống rỗng, chị có cảm giác rất nhẹ nhõm.
“Anh ăn gì cũng được”, sau vài lần hỏi rồi nhận được câu trả lời quen thuộc, tôi ngừng hẳn việc thảo luận món ăn cùng chồng trước khi đi chợ.
Hân kể, chồng cô hay ví bếp nhà mình như… nhà thương. Lúc đó Hân cười bảo, ai lại đi so sánh bếp với nhà thương?
Nếu cứ phải “gồng lên” để làm đẹp lòng người bạn đời thì tôi sẽ chỉ suốt ngày quay cuồng với chuyện “Hôm nay ăn gì?”.
Từ ngày biết Trang nấu ăn ngon, tôi đã thay đổi quan niệm “nấu nướng là việc cực chẳng đã”, “phụ nữ đẹp mà vào bếp thì… uổng lắm”.
Mong các bà mẹ trong gia đình trẻ hãy gửi tình thương yêu của mình vào nồi cháo để sau này các con còn có kỷ niệm.
Con gái tôi ban đầu rất ngại đi siêu thị, bảo rằng không biết lựa đồ, sợ mua không đúng ý thì ba la…
Chồng tôi bị cao huyết áp hai năm nay, bác sĩ khuyên nên giảm lượng muối trong chế độ ăn uống. Biết mình có bệnh mà anh không bỏ ăn mặn được.
Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian để chờ đợi căn bếp mong ước. Bếp đẹp nhưng chủ nhân không dọn dẹp, nấu nướng cũng thành ra lạnh lẽo mà thôi.
Từ ngày có chiếc bảng, không khí bữa cơm khác hẳn vì mỗi người đều chờ đợi để thưởng thức món ăn mình chọn, không có tiếng mè nheo than thở.
Có bình yên nào sánh được những sum họp quây quần với “cơm nhà”. Và có điều gì thẳm sâu như nỗi nhớ dành cho món ăn đã hóa thành ký ức.
Món salad rau chân vịt chỉ là bước chân đầu tiên trong hành trình yêu thương của nhà văn Gong Ji-Young.
Tôi gửi tình yêu thương của một người mẹ cho con qua từng bữa ăn, bù đắp phần nào những thứ mà mình không thể mang lại cho con đầy đủ.