Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian để chờ đợi căn bếp mong ước. Bếp đẹp nhưng chủ nhân không dọn dẹp, nấu nướng cũng thành ra lạnh lẽo mà thôi.
Từ ngày có chiếc bảng, không khí bữa cơm khác hẳn vì mỗi người đều chờ đợi để thưởng thức món ăn mình chọn, không có tiếng mè nheo than thở.
Có bình yên nào sánh được những sum họp quây quần với “cơm nhà”. Và có điều gì thẳm sâu như nỗi nhớ dành cho món ăn đã hóa thành ký ức.
Món salad rau chân vịt chỉ là bước chân đầu tiên trong hành trình yêu thương của nhà văn Gong Ji-Young.
Tôi gửi tình yêu thương của một người mẹ cho con qua từng bữa ăn, bù đắp phần nào những thứ mà mình không thể mang lại cho con đầy đủ.
Nhịp sống đang trở lại bình thường, thực đơn ít hơn vì thiếu thời gian, nhưng vẫn tươm tất. Tôi là một "bà bếp" trưởng thành hơn qua mùa dịch.
Tôi không thể nào quên mỗi khi trong nhà có ai bệnh, lại nghe tiếng bằm thịt của má, sau đó là nồi cháo bốc khói, thơm lừng mùi hành, tiêu.
Nhưng giờ, cả nội và má Tư tôi đều đã đi xa rồi, dù tôi có năn nỉ hay mè nheo, cũng đâu còn ai nấu cơm gà cho tôi ăn nữa.
Hạt sen trong chảo lăn qua lăn lại rồi lách tách bung vỏ như reo cười. Không gian tỏa hương sen ngọt dịu.
Cảm ơn cha mẹ đã cho tôi vào bếp, đã không cằn nhằn mỗi lần phải ăn những món “trời ơi đất hỡi” của tôi.
Cùng con vào bếp không chỉ là niềm vui mà còn là một phương pháp giáo dục hữu hiệu về lòng tự tin, tính độc lập, thói quen ăn uống lành mạnh
Cảm ơn má cùng những món ăn của má, cảm ơn tình thương yêu má dành cho con trong những bài học đầu đời, giúp con đi qua bao mùa gian khó.
Thời bây giờ bột xay bằng máy, ít ai dùng cối đá như ngày xưa. Cái cối làm nên cơm gạo ngày nào giờ nằm im lìm trong kho củi.
Nấu ăn ngon là cả một quá trình. Người nấu ăn tỉ mỉ, biết chăm chút từng chi tiết, nấu ăn bằng cả trái tim thì mới ra một bữa cơm ngon.
Còn mẹ, mẹ mãi là tượng đài bếp núc trong lòng tôi với những món ăn chứa đựng cả sự tận tụy và ngập đầy những mê đắm, yêu thương
Chồng tôi vào bếp trong tâm thế thoải mái: nguyên liệu đầy tủ lạnh, chỉ việc lựa chọn, cứ ung dung nấu, không phải vừa nấu ăn vừa lau nhà, giặt giũ...
Cơm độn cho ra một thứ mùi thơm vô cùng đặc biệt. Mở nắp nồi cơm mà đáy đã đen sì vì nấu bếp củi, mùi thơm bao trùm cả gian bếp.
“Gia tài của mẹ” chỉ có vậy, là sự góp nhặt từ trong ký ức của tuổi thơ, trong suốt quãng ngày sống ở quê nhà, trong từng bữa cơm gia đình.
Thức ăn kho nồi đất ngon một cách đặc biệt. Cùng một loại cá, công thức, nhưng kho nồi đất sẽ cho thành phẩm khác xa về độ đậm đà, mùi vị
Trong giấc ngủ của bà Mai đêm ấy không còn những cái trở mình trằn trọc, thấp thỏm... chỉ còn tiếng cười giòn tan của thằng cháu nội.
Khói tạo bồ hóng, mạng nhện và làm đen tường nhà quét vôi trắng sang trọng. Khói cũng đóng làm đen những chiếc nồi nhôm trắng sáng.
Nếu ngày nào đó ký ức thay đổi, bếp có thể sẽ gắn với hình ảnh người cha. Khi đó có thể mẹ sẽ leo lên nóc nhà đóng lại mái tôn...
Xin đừng quàng cho nhau những định kiến để có người cứ phải gồng mình mà cố suốt cả đời.
Chẳng biết có phải do ở nhà nhiều, nên những ngày này tôi bỗng dưng hay nhớ về “hồi đó”.
Chẳng phải tự nhiên mà khắp Việt Nam, hầu như dân tộc nào cũng có tục giữ lửa ngày tết.