PNO - Em là nhân viên văn phòng, 25 tuổi, vốn là dân ở tỉnh về thành phố học rồi ở lại làm việc luôn.
Chia sẻ bài viết: |
Tôi méo mặt, chồng tôi lắc đầu ngao ngán, chúng tôi biết làm gì để sắp xếp một kỳ nghỉ lễ kéo dài 5 ngày cho ý nghĩa đây?
Bố mẹ tôi bỏ phố về quê vì thích cảnh vườn rau, ao cá. Nhưng mới được mấy hôm, ông bà đã than vất vả, trách con cháu không về thăm.
Có vẻ như các em gen Z nhạy cảm, “dễ vỡ” và có sức chịu đựng kém hơn hẳn các thế hệ trước.
Ai cũng nói, có sinh con mới hiểu lòng cha mẹ. Khi tôi sinh bé thứ 2, tôi càng không hiểu tại sao mẹ chỉ thương con trai trong nhà.
Từ ngày làm life coach, Thảo trở thành một con người khác, Facebook của bạn đầy ắp những câu chuyện, trích dẫn về lý tưởng phụng sự, thấu hiểu bản thân.
Nếu tôi đọc status “khoe” con của các bạn mà thấy khó chịu thì vấn đề là do tôi, chứ không phải do các bạn.
Tôi từng không hào hứng khi nghe ai tùy tiện nhắc đến hai chữ “chữa lành”, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác.
Cả nhà đã đặt vé máy bay và khách sạn để đi nghỉ lễ 30/4. Vậy mà trước ngày khởi hành, bố mẹ chồng bất ngờ từ Hà Nội vào chơi.
Đang yên đang lành cũng muốn “rách”, muốn chữa lành để thiên hạ hiểu rằng mình cũng có một tâm hồn tinh tế, biết tổn thương, cũng đáng thương khổ sở...
Thúy chốt sẽ đi xuất khẩu lao động sang Nhật. Nhà cạn tiền rồi, vợ chồng dù chung chăn gối cũng đâu thể hạnh phúc.
Nỗi ấm ức xen lẫn căm giận khiến tôi không thốt được lời nào. Nhưng tôi muốn ba biết rằng tôi sẽ không nhân nhượng.
Trong các cuộc vui của công ty, của phường, thậm chí là tổ dân phố, chồng Mai góp mặt không thiếu dịp nào.
Rất tiếc, chiến tranh đã khiến chú không thể trở về cùng cô. Chú đã lỗi hẹn không về làm đám cưới mùa xuân.
25 gồng gánh giang sơn bên chồng, vợ tôi chưa hề có một ngày thảnh thơi.
Tôi và con phải dọn ra khỏi nhà, cũng như cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gia đình chồng.
Tôi thấy trên mạng xã hội có rất nhiều người chẳng "rách" gì nhưng cũng "đu trend" học chữa lành.
Số tiền ấy tôi coi là học phí phải trả cho bài học về lòng tin. Nhưng tôi cũng băn khoăn, như vậy có thiệt thòi quá cho bản thân không?
Ở viện cha có người nói chuyện, luôn có con cái thăm nom lo lắng từng viên thuốc, bữa ăn, giấc ngủ nên có cảm giác được quan tâm.