PNO - Hạnh phúc của mỗi người là những điều bé nhỏ, giản dị, tự mình tận hưởng, không cho phép những định kiến của người khác lọt vào khiến những niềm vui ấy méo mó hoặc vơi đi.
Chia sẻ bài viết: |
NHÂN VIÊN 21-11-2023 05:50:40
Đối với tôi trai hay gái không quan trọng, quan trọng con khi sinh ra không bị Dow,dị tật...sau này con lớn lên khỏe mạnh, nên người là ok rồi
Hoale 20-11-2023 09:14:32
Chẳng bù cho mình, có 1 trai 1 gái mà nhìn nhà nào có 2 cô con gái cũng nhìn mãi không thôi, thấy ấm áp sao á
Mây lang thang 19-11-2023 08:22:41
Nhà mình cũng hai con gái, mình dụ chồng đẻ thêm chồng không chịu, suốt ngày con gái yêu quý của ba đâu rồi. Cao 1m55 rồi mà ba còn kiềng lên cổ đi quanh nhà, sáng ra còn sang tận giường bồng dậy luôn à. Nhiều khi thấy bất lực với tình cảm ba con nhà nó ghê á.
Dolphinnguyen 18-11-2023 18:46:02
Không nghe nói gì về ba của hai bé. Những người già theo một tư tưởng cũ kỷ gọi là hủ nho. Phân biệt con trai con gái làm gì.?. Có con là vui rồi. Biết bao người cầu con không được. Con trai hay con gái đều tốt. Mẹ sinh con ra lành lặn nguyên vẹn là mừng. Con lớn lên vui vẻ hạnh phúc ngoan ngoãn là lòng mẹ nở hoa. Đời mẹ chẳng mơ ước gì hơn. Mặc ai nói ra nói vào , mẹ có con và con có mẹ. Vậy là đời vui rồi.
Kim 17-11-2023 10:14:18
Chả bù dưới quê tôi trọng nữ khinh nam, nguyên 1 xóm lèo tèo có vài bé gái, người ta quý con gái hơn vàng, có nhà toàn cháu trai ko, ko có cháu gái đi nựng ké cháu gái nhà khác, ai cũng muốn đẻ con gái.
Tho9x 16-11-2023 19:37:16
Nam hay nữ miễn là hạnh phúc là được chị ạ
Thanh Hoa ngô thị 16-11-2023 17:40:46
Tôi muốn có đứa còn chẳng được, luôn chúc gia đình chị hạnh phúc,quan tâm chi tới những người xung quanh, họ chẳng bao giờ là mình cả.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.