Gặp lại người cũ với tâm thế gì cũng chính là kỹ năng sống. Cái gì của hôm qua là hôm qua, hãy đóng lại. Chẳng có gì vui khi phải nhai đi nhai lại mớ cảm xúc vừa cũ vừa hỗn loạn đó cả, đàn bà ạ.
Anh nói, anh thương tôi vậy mà 5 tháng đi cùng nhau, anh không hề bày tỏ tình cảm, không hề có một cái nắm tay. Rồi sau đó cũng chỉ là những buổi đi chơi xã giao như trước, cũng nói chuyện đi dạo rồi về.
Giá trị ngôi nhà ở thời điểm chúng tôi ly hôn là 2,5 tỷ, số tiền không nhỏ với tôi. Nhưng tôi quyết định để lại ngôi nhà ấy cho em và con, vì tôi muốn con mình được sống trong điều kiện quen thuộc, thoải mái nhất.
Em đã tin một khi anh chia sẻ vấn đề nguy nan chúng ta cùng giải quyết là anh sẽ tin yêu em hơn. Nhưng, anh đã nợ em lời xin lỗi. Cô ấy nợ em lời cảm ơn.
Có lần tán nhảm với bạn, Nhiên hùng hồn tuyên bố: Cà phê, âm nhạc, khiêu vũ và sách là những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại! Chứ chẳng phải sao?
Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn khi có mục tiêu rõ rệt, không lòng vòng lạc lối, chẳng tới mức bi quan hay thất vọng muộn phiền bởi ý nghĩ “sao thấy vô vị quá”...
Lí trí tôi cố dỗ dành rằng, bà cũng thật đáng thương, rằng bà bị bệnh nhưng trong tiềm thức sâu xa vẫn vọng lại những tiếng hờn trách, bực bội...
Anh quỳ xuống chân tôi xin tha thứ, anh bảo, tôi là người vợ tuyệt vời nhưng giờ trong anh chỉ còn tình thương dành cho tôi, còn tình yêu trọn vẹn anh đã dành hết cho cô ấy.
Ai chẳng có quá khứ thơ dại, ngày ấy yêu tưởng chết đi sống lại, nhưng vài năm vợ chồng tình ấy thành nhạt nhách. Cả anh và chị đều lơ đãng bỏ rơi cái cây tình yêu, để rồi nó vươn cành sang nhà khác.
Sáng nay, như bao buổi sáng từ ngày không còn được anh đánh thức bằng những tin nhắn yêu thương, em tự nhủ không thể dựa dẫm vào ai, phải tự bước đi bằng nội lực của bản thân.
Cuộc đời ngắn lắm và cũng vô thường lắm, nên chúng ta hãy cứ yêu thương nhau, cứ dành cho nhau những cái ôm thật chặt.
Đúng lúc tôi xách túi quần áo ra cổng thì anh ta đi nhậu về. Anh quát ầm lên: “Mày định trốn đi đâu, hả?” rồi bất thình lình rút thanh tre ở bờ rào ra đánh vào người tôi.
Mẹ tôi năm ấy 34, bố 35. Cô gái trẻ kia tìm gặp mẹ tôi, khóc nức nở vì tuyệt vọng. Hoảng loạn mà không thể chia sẻ với ai, cô ấy tìm đến chính vợ của người tình để xin giúp đỡ...
Ly hôn 10 năm rồi, anh đã có gia đình riêng nhưng sao khi nghe “người ta” bệnh, tôi lại nhiều chới với.
Tờ giấy kết hôn không có, tôi không bằng cách nào minh chứng được mình là vợ của anh. Còn anh, càng ngày anh càng coi tôi như cái gai trong mắt. Anh mang cả nhân tình về nhà ngủ, tình tự ngay trước mặt tôi.
Phụ nữ đôi khi dễ bị tâm lý đám đông dẫn dắt mà quên mất rằng hạnh phúc của bản thân chỉ chính mình mới có thể gìn giữ bằng sự thấu hiểu và tôn trọng.
Tôi cứ tưởng anh đi đổi gió xa xôi nên ra sức cấm cản. Mỗi lần chồng tính đi đâu là tôi lại nằng nặc đòi anh về. Đâu có ngờ, nơi anh được chăm sóc, chiều chuộng hóa ra lại ở sát vách tôi như thế.
Đàn ông mà, đi trăm phương rồi cuối cùng cũng chỉ về nhà thôi, anh tặc lưỡi nghĩ vậy... Đức chỉ không ngờ rằng cái anh cho rằng thoáng qua ấy, lại khiến anh khó dứt ra đến thế?
Ngày con trai thứ hai đầy tháng, D. đăng ảnh một cô gái lạ lên facebook của mình ở chế độ công khai kèm chú thích: “Chân dung mẹ mới của các con tôi”. Khỏi phải nói tấm hình ấy thu hút nhiều bình luận như thế nào.
Anh đưa cô về nhà ra mắt. Bố mẹ anh rất vừa ý, nhưng khi cô thật thà kể rõ quá khứ của mình, họ thay đổi thái độ ngay lập tức. Từ lúc ấy, cô chỉ còn nhận được những lời xua đuổi và xúc phạm.
Ngày anh cưới, tôi ôm con nhỏ vào lòng mà nước mắt chảy ngược vào trong. Đàn ông thật dễ dàng tìm cho mình hạnh phúc mới. Còn đàn bà như tôi, mới chỉ hai năm đã thành đàn bà cũ, thành người từng ly dị.
Anh chẳng thể nào rút lại khoảnh khắc tát vào mặt em. Lúc đó, anh thấy em hồ đồ, nói nhiều, dù rõ ràng anh đã mười mươi ngoại tình...
Không có đàn ông, đàn bà vẫn sống tốt. Một khi đàn bà đảm nhận cùng lúc hai thiên chức (làm cha, làm mẹ), họ có thừa sự dịu dàng và dư sự mạnh mẽ vững tâm.
Điều tôi không ngờ tới là người đàn ông ấy đã lén quay lại những giờ phút riêng tư của chúng tôi như một thứ “kỷ niệm” và còn gửi cho tôi xem cùng. Tôi phát điên vì sợ hãi, cầu xin anh ta xóa sạch.
Nhìn anh lủi thủi ôm quần áo đi khỏi nhà, tôi rơi nước mắt. Thực sự tôi còn thương anh nhiều, anh cũng rất yêu vợ con, nhưng tôi đã bất lực trước những trò đỏ đen mà anh mê muội.