Chồng chứ có phải con đâu mà phải giữ, càng không giống món đồ để ai muốn cướp là được. Quan trọng là do chồng mình, chứ chẳng phải do ai ngoài đường kia đâu! Đàn bà hiện đại, có hiểu biết đều tin là như thế.
Ngày về nhà chồng, cô em đáng quý của anh không gọi tôi là chị mà toàn nói trỏng không. Tôi quyết tâm chấn chỉnh dẫu có mặt ba mẹ chồng khiến ông bà cũng tâm phục khẩu phục.
Nếu chiều nay không nhìn thấy hai cha con trong bữa ăn tối như thế này, có lẽ tôi cũng không biết rằng chồng mình thích cơm nhà đến thế.
Mai nhớ lúc tình cờ mở ví chồng, bắt gặp tấm ảnh của cô nhân tình. Bức ảnh gần như khỏa thân một cách sỗ sàng, nằm ở vị trí bấy lâu vẫn là ảnh của con trai. Khoảnh khắc ấy, Mai đau đớn và kinh tởm.
Hạnh phúc của con giờ như chiếc áo rách, con cố vá víu nó vẫn là tấm áo đã rách. Thay vì đau khổ và ngồi bên nó tự hỏi tại sao, thì con về đây với ba tập buông đi. Buông là được.
Ly hôn khi không có con chung, có lẽ thứ tôi “được lãi” chính là tình cảm mà mẹ chồng dành cho mình không chỉ khi còn là con dâu của mẹ mà cả sau này, khi tôi đã rời xa ngôi nhà ấy.
Nhìn người phụ nữ trước mặt nức nở lẫn van vỉ bằng những lời sướt mướt, tôi chỉ thấy buồn cười, và thứ lỗi cho tội vô duyên, tôi đã bật cười thật, cười rất thoải mái, đến khi ngừng mới nhận ra khóe mắt mình ươn ướt.
Chị không thể nào nguôi ngoai được. Chị dằn hắt anh từng ngày, từng đêm mặc anh hối lỗi muốn bù đắp yêu thương gia đình nhỏ.
Tôi vừa khóc, vừa xếp đồ, gấp gọn tất cả bỏ vào vali. Đứa con gái 4 tuổi chạy đến hỏi: “Sao mẹ lại về ngoại?”. Trời ơi, tôi biết trả lời con mình thế nào đây?
Mẹ chỉ nói với Hằng thế này, “làm cha mà bỏ con đi chơi được, bỏ con để chạy theo người đàn bà khác được, thì trên đời này chẳng có điều gì mà người ta không dám bỏ.”
Sơn luôn tranh thủ về nhà ngay sau khi xong công việc. Về đến nhà là anh lao ngay vào bếp để phụ vợ nấu nướng, ngày nào cũng vậy. Trang chỉ cần tranh thủ cắm nồi cơm, còn lại chồng cô sẽ làm hết.
Vì tình yêu kia quá sâu đậm? Vì những mất mát của thời con gái. Vì sự ruồng bỏ một cách vô lý hay tại vì sao? Tôi không thể lý giải được. Chỉ là trong tôi đến tận giờ vẫn chưa thôi nguyền rủa con người đó...
Họ tự tin thái quá, hay sự bất chấp thả thính để trúng được ai thì hay, tìm hiểu, yêu đương chỉ là trò tốn thời gian?
Chẳng lẽ cuộc đời tôi cứ nên oằn mình gánh chịu những trận đánh như thế này, đợi chờ có phép màu khiến chồng tôi thay đổi hay sao? Tôi cũng tự hỏi, nếu có ngày đó xảy ra, tôi có còn sống nữa hay không.
Tôi hỏi cô em: “Vậy em có hay hỏi han chồng về những mệt mỏi của một ngày không?”. “Trời ơi, em còn bao nhiêu việc, lại còn con cái. Với lại ổng không nhắn cho em thì thôi...”
Lựa chọn lại chỉ là điều bất đắc bất đừng. Ngoái lại quá khứ sẽ làm anh không thấy được những điều tốt đẹp của hiện tại, nhớ những hoài niệm chỉ làm cho người mới thêm tổn thương...
Sau khi biết tôi có thai, anh hạn chế hẳn. Một tháng may ra chúng tôi “yêu” khoảng bốn lần, mà hơn một nửa trong số đó là do tôi chủ động đề nghị. Cách yêu của chồng tôi cũng khá nhàm chán và đơn điệu.
Trong ngày cưới của chúng tôi, chị đến một mình chứ không đi cùng chồng. Khi thấy chị, anh khựng lại vài giây. Hành động đó khiến tôi chú ý, và tôi lo lắng khi nhận ra anh có vẻ kém vui từ khi gặp chị.
Tối đó trong phòng riêng chúng tôi cãi nhau kịch liệt. Tôi nói anh không tôn trọng tôi, không thèm bàn một tiếng. Anh nói tiền anh làm ra thì anh cho không có gì sai cả, tôi là chị dâu mà sao ích kỉ... Tôi khóc.
“Ông có biết cái cảm giác thừa ra trong hôn nhân nó như thế nào không?”. Tôi gạt đi: “Ông nghĩ quá đấy chứ, tôi nghĩ cô ấy vì muốn vun vén chu toàn mọi việc cho gia đình thôi”.
Đã có khi tôi uất ức hỏi anh ta: “Sao khi yêu anh ngọt ngào thế mà bây giờ anh lại thế này?”. Anh ta chẳng ngần ngại trả lời: “Cô chỉ là con nai ngơ ngác thôi! Tất cả đều là chiêu bài cả!”.
Mỗi khi đến nhà vợ, nhiều ông chồng có “tật” im lìm chơi điện thoại một góc, nhưng Sơn lúc nào cũng cười nói vui vẻ với mọi người từ già đến trẻ, gặp ai cũng hỏi han có việc gì cần không để anh giúp.
Gặp lại người cũ với tâm thế gì cũng chính là kỹ năng sống. Cái gì của hôm qua là hôm qua, hãy đóng lại. Chẳng có gì vui khi phải nhai đi nhai lại mớ cảm xúc vừa cũ vừa hỗn loạn đó cả, đàn bà ạ.
Anh nói, anh thương tôi vậy mà 5 tháng đi cùng nhau, anh không hề bày tỏ tình cảm, không hề có một cái nắm tay. Rồi sau đó cũng chỉ là những buổi đi chơi xã giao như trước, cũng nói chuyện đi dạo rồi về.
Giá trị ngôi nhà ở thời điểm chúng tôi ly hôn là 2,5 tỷ, số tiền không nhỏ với tôi. Nhưng tôi quyết định để lại ngôi nhà ấy cho em và con, vì tôi muốn con mình được sống trong điều kiện quen thuộc, thoải mái nhất.