PNO - Đọc tâm sự của chị Lê Anh, tôi như quay về những tháng ngày tận cùng đau khổ của đời mình khi phải chung sống với người chồng nghiện cờ bạc. Tôi từng dùng dằng không dám dứt bỏ bởi cái định kiến nặng nề ở quê: gái bỏ chồng thì không thể quay về nhà bố mẹ, nếu ly hôn, mẹ con tôi sống ở đâu. Nhưng rồi, khi hoàn cảnh buộc tôi phải quyết định, tôi đã bất chấp tất cả để bảo vệ cuộc sống cho con. Và đến giờ, tôi thấy mình thật sự sáng suốt…
PNO - Tôi lớn lên trong một gia đình vô cùng hạnh phúc. Ba mẹ tôi đều là những người có học vị cao, có địa vị xã hội, và… giàu. Đã 16 năm nay, tôi quen với suy nghĩ mình là một cô tiểu thư.
PN - Càng bận rộn với công việc bên ngoài bao nhiêu, con người càng có xu hướng trở nên… lười biếng bấy nhiêu khi đặt chân về nhà và giải quyết các công việc của gia đình. Thực tế, nhiều ông chồng không chịu dọn dẹp trong khi cứ vất đồ đạc tứ tung, nếu không giày một nơi, vớ một góc thì cũng chiếc áo cởi ra rồi vứt lên giường. Trong khi đó, một số bà vợ hay viện cớ quá bận rộn nên không thích nấu nướng, để mặc chồng con cảnh cơm hàng cháo chợ. Sự lười biếng còn lây lan sang cả những đứa con, lười tắm gội hoặc không buồn dọn dẹp đồ vật của chính mình khi đã “bày vẽ” ra khắp nơi là thói quen của bọn trẻ…
PN - Nhiều nhà nghiên cứu về tâm lý gia đình đã chỉ ra: độ dài của một cuộc hôn nhân hay sự bền vững của mối quan hệ vợ chồng phụ thuộc rất nhiều vào nhận thức về vị trí gia đình của người trong cuộc, đặc biệt là vai trò của người bạn đời. Trắc nghiệm sau đây sẽ phần nào giúp bạn hiểu được người ấy nghĩ gì về mình.
PN - Phụ nữ là những người nuôi giữ giấc mơ lãng mạn ấy bền lâu nhất, ngay cả khi hôn nhân của họ đã rạn nứt, ảo ảnh mơ màng của ngày cũ vẫn khiến họ thổn thức khôn nguôi.
PNO - Bữa tối nguội lạnh từ lâu, con trai cũng đã học bài xong và đang mê mải xem phim hoạt hình yêu thích, vậy mà một tin nhắn hồi âm từ anh cũng không thấy. Chờ đến giờ này thì em cũng tự hiểu câu trả lời của anh nhưng thay vì chấp nhận sự thật thì em lại tự lừa dối mình trong sự chua chát.
PNO - Chả hiểu sao bà vợ nhà tôi lại mê bóng đá đến vậy. Nhiều lúc tôi hơi … nghi ngờ về sở thích của nàng. Cấp 2 nàng là thành viên trong đội bóng nữ của lớp, hầu như trận cầu giải bóng đá nữ ở các hội cắm trại, thể thao nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam hay ngày 8/3 nàng đều có mặt.
PNO - Một lời chia tay, một chữ ký, một phiên tòa…tất cả lặng lẽ đẩy mình ra khỏi đời nhau. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thật sự tin mình đã mất em mãi mãi. Anh từng nghĩ, chừng ấy thời gian với bao nhiêu tình nghĩa đã đủ để vợ chồng mình đi cùng nhau đến suốt cuộc đời. Nhưng đời ai biết hết được chữ “ngờ”, em bất ngờ rũ bỏ anh để đi theo tiếng gọi của tình yêu mới…
PN - Đã bốn tuần trôi qua, kể từ ngày anh ra khỏi nhà. Các con tưởng anh đi làm như thường ngày. Tối đến, anh không về, em nói với các con là ba đi công tác.
PN - So với những bạn gái cùng trang lứa có chồng ngoại, Phan Thị Thu(*), SN 1992, trú tại Đông Phú, Bình Phước may mắn hơn vì lấy được người chồng vừa đẹp trai, vừa trí thức.
PN - Hoang tưởng là những ý tưởng, phán đoán sai lầm, không phù hợp với thực tế do bệnh tâm thần sinh ra. Tuy nhiên, người trong cuộc cho là hoàn toàn chính xác, nên người ngoài không thể đả thông, phân giải được.
PN - Tôi có học vấn thấp, may mắn được người thân giới thiệu vào làm ở căng-tin của một bệnh viện lớn tại Q.1 (TP.HCM), công việc khá ổn định nhưng rất tiếc, tôi sắp phải xin thôi việc để chạy trốn người chồng cuồng ghen.
PNO - World Cup đã diễn ra được hơn hai tuần. Đó là khoảng thời gian các quý ông ăn, ngủ, chơi … kể cả làm việc cùng bóng đá. Quý phụ nữ chúng tôi cũng ăn, ngủ, chơi cùng mấy ông chồng mê bóng đá luôn.
PNO - Chẳng biết trong mắt anh, em có khác những ngày xưa cũ. Khi những lúc như bây giờ, em bỗng nhớ anh của ngày xưa quá đỗi.
PNO - Hạ vào. Những hàng me đổ lá cho quả ngọt dần. Phố vắng hơn từng trưa hè nắng gắt, con đường về lại xào xạc những lá me bay. Mùa hè yêu thương trong ta lại sống dậy những kỉ niệm êm đềm của tình đầu ngọt chua vụng dại dưới tán hàng me rợp mát phố hè. Để chiều nay bước chân về gác nhỏ, qua con đường mềm gót chân những chiếc lá mong manh, chợt thấy thương về một thời khờ khạo…
PNCN - Chị mệt mỏi thả mấy miếng băng cá nhân, gói men tiêu hóa vào valy. Thêm chai dầu gió cùng gói bông ráy tai. Những thứ linh tinh nhưng rất cần thiết cho đứa trẻ ba tuổi. Đêm nay có ca trực nhưng anh đã nhờ người trực thay, bảo ở nhà phụ vợ chuẩn bị cho chuyến đi 2.000 cây số. Sau chuyến đi này, vợ anh sẽ trở thành bà thạc sĩ. Anh nhờ thế cũng “thơm” lây. Đồng nghiệp vui vẻ trực giùm, làm sao biết được là anh ở nhà chỉ để “kiểm soát” vợ.
PN - 1. Người đàn ông ấy bế đứa con sơ sinh trở về từ bệnh viện, trên taxi chỉ có hai cha con. Anh chảy nước mắt suốt dọc đường, vợ anh vừa mất vì cơn tai biến sản khoa, con gái đỏ hỏn khóc lặng vì đói sữa, nó tự mút ngón tay như bản năng tìm vú mẹ. Ngay hôm đó, anh bắt đầu hành trình mang túi trữ sữa đi xin sữa cho con, bất kể nắng mưa, miễn là con gái được bú “sữa mẹ” hoàn toàn trong những tháng đầu đời.
PNCN - Dùng dằng mãi, cuối cùng thì anh cũng dứt khoát. Đơn nghỉ việc đã nộp, thông tin bắt đầu loang ra rằng em chỉ là vật thế thân; khó nghe hơn, chỉ là “mối” để người đàn ông như anh “qua đường” trong lúc quạnh quẽ một mình; là em đã bị lừa, cứ tưởng lấp lánh kia là chân tình nên bây giờ “đùng một cái”, anh chọn con đường sum vầy với vợ con ở phương xa kia… Không đến mức cúi mặt trước những thị phi của thiên hạ, nhưng hỏi ai tránh được nỗi buồn? Tủi thân em cố giấu trong vẻ dửng dưng lạnh lùng, dù việc xa anh, là chuyện không sớm thì muộn.
PN - Câu “Thương cho roi cho vọt” ngày xưa nên được hiểu và áp dụng như thế nào trong thời hiện đại? Hãy nghe cuộc đối thoại… bất phân thắng bại về vấn đề “Có nên đánh con khi con phạm lỗi và có thái độ không ngoan” của chị Quỳnh Chi (Marketing, FPT Retails, TP.HCM) và chồng là anh Đức Minh.
PN - Chị ở đây, bốn năm rồi. Trại dưỡng lão chỉ cách nhà hơn ba cây số nhưng một năm chị không được gặp chồng con quá hai lần. Là dưỡng lão từ thiện nên chị được thuốc men, châm cứu, vật lý trị liệu đều từ thiện hết. Ở trại còn được nghe kinh kệ. Hiểu thêm, việc gì ở kiếp này đều là nhân quả của kiếp trước. Nhưng cứ buồn.
PN - Chị là một người đẹp, đẹp nổi tiếng ở trường đại học Q. Và, chị cũng lạnh lùng nổi tiếng như lời đồn của đám sinh viên trường ấy. Chị lấy chồng cùng quê, có một đứa con trai, rồi vợ chồng chia tay, nghe đâu vì anh nghe lời mẹ hơn vợ.
PNO - Năm 25 tuổi, tôi làm công nhân trong một nhà máy, bị tai nạn lao động phải nghỉ việc. Di chứng để lại nhiều bệnh tật, những chứng bệnh cứ xuất hiện đau nheo nhéo, âm ỉ mỗi khi trái gió trở trời. Mẹ tôi giới thiệu em, một người con gái cùng xóm, hiền lành, chăm chỉ , nết na, con cả trong một gia đình có nghề làm bún. Hồi đó, tôi mặc cảm bệnh tật, dùng dình mãi gần hai năm sau mới lấy em. Cưới nhau xong, em và tôi đưa nhau về phố, bởi tôi là con trai trưởng được thừa hưởng nhà từ đường của ông nội ở đó.
PNO - Trước khi chưa lấy chồng, tôi không quan tâm tới trò đá banh. Không thích cũng không ghét. Chỉ đơn giản là không để ý đến trò chơi nhàm chán của cánh đàn ông. Nhưng sau khi vớ phải ông chồng nghiện trái banh hơn nghiện vợ thì tôi ghét vô cùng. Nhất là những mùa World Cup, nhìn ông ấy dật dờ như cái bóng bên chiếc tivi thâu đêm tôi lại càng ghét.