PNO - Tôi chuyển từ TP.HCM ra Hà Nội sống, trong sự ngăn cản của bạn bè: “Tính mày phóng khoáng, xuề xòa, ra đó sống không nổi đâu”.
Chia sẻ bài viết: |
cat 11-01-2020 15:49:26
Những người khác trong gia đình cũng chào, mời người lớn tuổi hơn, đâu phải riêng bạn. Nhìn mọi người làm mà bắt chước. Nhà tôi cũng khá đông, trong những bữa giỗ chạp, lại càng đông. Thực ra chỉ cần nói: Con mời bố - mẹ xơi cơm, em mời các anh các chị xơi cơm, cô mời các cháu dùng cơm.... mời theo nhóm, đâu cần gọi từng người. Chào mời là chuyện nhỏ, mà bạn đã thấy khó, thì những việc khác nữa, hòa hợp sao được?
That tha 10-01-2020 23:06:39
Bài viết rất đúng thực tế của rất nhiều cô dâu khác biệt văn hoá. Nước mắt chan cơm! Đã vậy, dù ở văn hoá nào thì mẹ chồng cũng hay sống khách sáo, hình thức, không chịu hoà nhập với thời đại mà bắt con dâu phải sống theo ý mình, sống theo cách cỗ hủ của mình, độc tài... khiến cho con trai mình ỷ lại và gia trưởng. Nhiều vụ li hôn cũng từ đây. Chỉ cần họ biết nghĩ con gái nhà người ta cũng là cục vàng như con họ, nhưng về nhà mình nai lưng ra hầu (trừ giờ ở công ty) mà còn chẳng được yêu thương. Giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi nhỉ?
Hagi 09-01-2020 09:58:18
Đã từng bị như thế, ăn uống phải chào hỏi, lễ nghi quá độ và rồi mình đã lựa chọn ra đi vì ngoài được người ấy yêu thương mình thì còn phải có tình yêu thương thấu hiểu từ gia đình người ấy mới mong hòa hợp, mới mong có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
09-01-2020 09:20:34
Ôi, bỏ vào Nam, hai vợ chồng, mỗi người mỗi nơi, là 1 giải pháp sai lầm rồi bạn gái ơi. Vợ chồng là phải sống cùng nhau và cùng giải quyết mâu thuẫn chứ. Tách ra như vậy, tôi bảo đảm việc 2 bạn ly dị không sớm thì muộn.
Hằng 09-01-2020 09:19:47
Tôi người bắc, vào nam sống. Rất nhiều điều thoải mái ở cách sống của người miền nam làm tôi thấy thú vị. Nhưng riêng việc "mỗi người tự bới tô cơm ra một góc ngồi ăn" thì tôi thấy không thích. Đã là gia đình thì cần có sự gần gũi, cần có khoảng thời gian sinh hoạt chung để các thành viên trong gia đình gần gũi nhau hơn. Ít nhất 1 ngày nên có 1 bữa ăn cả gia đình ngồi ăn chung để cha mẹ hỏi chuyện các con hôm nay đi học, đi làm có gì vui, để cùng kể cho nhau nghe về chuyện cô dì chú bác... và cũng để dạy cho con trẻ các cách ứng xử khi ra ngoài xã hôi, ví dụ khi đi ăn với người ngoài, cần nhìn lượng thức ăn mà gắp, không được thoải mái ăn cho đã miệng mình mà ăn hết phần người khác. Khi nhai khép miệng kẻo nước bọt bắn ra ngoài mất vệ sinh...
Miền bắc quá khuôn phép, miền nam quá thoải mái, nếu gia đình nào có thể dung hoà được văn hoá giữa 2 miền là tốt nhất.
Nguyễn anh tuấn 09-01-2020 08:59:33
Một vấn đề nan giải cho các cô dâu miền nam về miền Bắc là lễ nghĩa đặt lên hàng đầu, nếu không chịu thích nghi chỉ có chia tay.
pt 09-01-2020 08:46:41
Tào lao làm gì tới mức đó trước nhà tôi cũng đông cũng phải mời nhưng đứa bé nhất cũng chỉ nói con mời bố mẹ em mời anh chị là xong
Minh Tân 09-01-2020 08:32:06
Ly dị cho khỏe.
Tôi đang mắc kẹt trong vòng xoáy của nợ nần và dối trá, không lối thoát...
Chị thấy những cô dâu sinh ra trong gia đình giàu có, về nhà chồng khó hòa nhập, sống khác người, khiến chị... sợ lây.
Chị cứ ngỡ cuộc sống mình trôi qua êm đềm như tuổi thơ sống trong căn nhà có cha mẹ, anh chị em quây quần, cho đến khi lập gia đình.
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.