PNO - Tôi chuyển từ TP.HCM ra Hà Nội sống, trong sự ngăn cản của bạn bè: “Tính mày phóng khoáng, xuề xòa, ra đó sống không nổi đâu”.
Chia sẻ bài viết: |
cat 11-01-2020 15:49:26
Những người khác trong gia đình cũng chào, mời người lớn tuổi hơn, đâu phải riêng bạn. Nhìn mọi người làm mà bắt chước. Nhà tôi cũng khá đông, trong những bữa giỗ chạp, lại càng đông. Thực ra chỉ cần nói: Con mời bố - mẹ xơi cơm, em mời các anh các chị xơi cơm, cô mời các cháu dùng cơm.... mời theo nhóm, đâu cần gọi từng người. Chào mời là chuyện nhỏ, mà bạn đã thấy khó, thì những việc khác nữa, hòa hợp sao được?
That tha 10-01-2020 23:06:39
Bài viết rất đúng thực tế của rất nhiều cô dâu khác biệt văn hoá. Nước mắt chan cơm! Đã vậy, dù ở văn hoá nào thì mẹ chồng cũng hay sống khách sáo, hình thức, không chịu hoà nhập với thời đại mà bắt con dâu phải sống theo ý mình, sống theo cách cỗ hủ của mình, độc tài... khiến cho con trai mình ỷ lại và gia trưởng. Nhiều vụ li hôn cũng từ đây. Chỉ cần họ biết nghĩ con gái nhà người ta cũng là cục vàng như con họ, nhưng về nhà mình nai lưng ra hầu (trừ giờ ở công ty) mà còn chẳng được yêu thương. Giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi nhỉ?
Hagi 09-01-2020 09:58:18
Đã từng bị như thế, ăn uống phải chào hỏi, lễ nghi quá độ và rồi mình đã lựa chọn ra đi vì ngoài được người ấy yêu thương mình thì còn phải có tình yêu thương thấu hiểu từ gia đình người ấy mới mong hòa hợp, mới mong có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
09-01-2020 09:20:34
Ôi, bỏ vào Nam, hai vợ chồng, mỗi người mỗi nơi, là 1 giải pháp sai lầm rồi bạn gái ơi. Vợ chồng là phải sống cùng nhau và cùng giải quyết mâu thuẫn chứ. Tách ra như vậy, tôi bảo đảm việc 2 bạn ly dị không sớm thì muộn.
Hằng 09-01-2020 09:19:47
Tôi người bắc, vào nam sống. Rất nhiều điều thoải mái ở cách sống của người miền nam làm tôi thấy thú vị. Nhưng riêng việc "mỗi người tự bới tô cơm ra một góc ngồi ăn" thì tôi thấy không thích. Đã là gia đình thì cần có sự gần gũi, cần có khoảng thời gian sinh hoạt chung để các thành viên trong gia đình gần gũi nhau hơn. Ít nhất 1 ngày nên có 1 bữa ăn cả gia đình ngồi ăn chung để cha mẹ hỏi chuyện các con hôm nay đi học, đi làm có gì vui, để cùng kể cho nhau nghe về chuyện cô dì chú bác... và cũng để dạy cho con trẻ các cách ứng xử khi ra ngoài xã hôi, ví dụ khi đi ăn với người ngoài, cần nhìn lượng thức ăn mà gắp, không được thoải mái ăn cho đã miệng mình mà ăn hết phần người khác. Khi nhai khép miệng kẻo nước bọt bắn ra ngoài mất vệ sinh...
Miền bắc quá khuôn phép, miền nam quá thoải mái, nếu gia đình nào có thể dung hoà được văn hoá giữa 2 miền là tốt nhất.
Cường cho rằng việc đi chợ mua đồ ăn mặc nhiên là của vợ. Đàn ông trai tráng ai lại "thò" mặt ra chợ làm gì?
Chúng tôi còn trẻ, chưa đi du lịch tết này, thì tết sau có thể đi. Nhưng mẹ thì khác, mẹ đâu còn nhiều cái tết bên chúng tôi nữa.
Anh nhiếc móc em là thứ đàn bà vô tích sự, em bỏ đói con để lấy tiền thuê người theo dõi chồng.
Cậy vào bệnh tật, vợ cũ bắt đầu đòi hỏi, nhờ vả anh đủ thứ việc, từ tiền bạc đến thời gian. Khó chịu vô cùng.
Không hiểu sao, anh càng tỏ ra yêu cháu, cháu càng hoảng sợ và muốn chạy trốn. Khi ở bên anh, cháu nhận ra lòng mình khép chặt.
Thời này vẫn còn nhiều ông chồng quản lý vợ như quản lý con. Để rồi khi thấy vợ cũ mèm, vóc dáng sồ sề… các ông lại kêu chán.
Cứ tới tháng Chạp là hội bạn bỉm sữa của tôi lại bàn tán chuyện biếu tết nhà nội, nhà ngoại. Biếu bao nhiêu, như thế nào thì hợp lý?
Ai nói đại gia đình nhà tôi không có tết? Tết nhà tôi nhẹ nhàng và vui vẻ. Bởi chúng tôi đang ăn tết, chơi tết, chứ không phải bị... tết hành.
Khi ly hôn, chồng em nói đứa bé không phải con anh ta nên anh ta không đồng ý nuôi.
Sơn Tùng quá nổi tiếng, nên chuyện của anh và 2 bóng hồng được quan tâm là hiển nhiên. Nhưng ai có thể sống thay, hạnh phúc thay người trong cuộc?
Đã 2 tuần nay, anh và các con sang nhà nội “ở ké”. Nguyên nhân vẫn như mọi năm: Vợ anh sửa nhà đón tết.
Phụ nữ là vậy, một đời chỉ biết nuôi con rồi lại nuôi cháu, chẳng giây phút nào sống cho riêng mình, như cô Năm đấy...
Nói ra thì nhiều người cười chê, nhưng năm nào vợ chồng chị cũng vay mượn một khoản trước tết, để rồi ngay sau tết hì hục cày trả nợ.
Chị tôn thờ tình yêu nhưng không tin tưởng bất kỳ ai. Chị mâu thuẫn khi khao khát yêu thương nhưng lại luôn hoài nghi, soi xét.
4 năm chung sống thì gần 2 năm là mâu thuẫn, cãi vã và ly thân. Nhưng lúc này hoàn cảnh của em bi đát quá, làm sao nuôi con?
Tôi đã đánh mất hình ảnh nàng dâu ngoan hiền trong mắt nội ngoại, cũng buồn cũng xấu mặt lắm chứ, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn...
Anh bị thất nghiệp. Đây không phải là tin bất ngờ, bởi ban giám đốc đã họp và thông báo trước gần ba tháng.
Chị dọn dẹp xong cũng đã rất muộn, lên đến phòng thì anh ngủ rồi, mùi rượu xông lên nồng nặc.