PNO - Mọi người đi đón tôi cũng năm bảy lý do, không hẳn vì nhớ thương sau nhiều năm xa cách mà có khi do cái mác “Việt kiều” của tôi.
Chia sẻ bài viết: |
son le 23-01-2020 09:36:58
Tôi mỗi khi về hay đi khỏi Việt Nam đều tự lo một mình không muốn ai đưa đón, tâm lý ngày xưa Việt kiều chưa về VN nhiều thì bỡ ngỡ cái quan trọng là hệ thống liên lạc không như bây giờ nên người thân đón vì sợ bị trấn lột. Còn người ở việt Nam bây giờ thu nhập cao như bạn Bao Công nói thì thật chúc mừng, đáng ngưỡng mộ. Còn riêng danh xưng Việt kiều khg phải thích mà là bị gắn cho (ngày xưa giá cả dịch vụ cho Việt kiều cao hơn người trong nước), người trong nước bây giờ thu nhập cao mà kiều hối hàng năm trên mười mấy tỷ USD cái nầy có lẽ nên xét lại vì thật ra để có tiền gởi về họ phải hạn chế tiêu xài và làm việc rất vất vả. (còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.)
bao công 20-01-2020 15:19:00
Những cái kiểu đón như thế này thì trước đây khoảng 20 năm là có, giờ thì bớt nhiều lắm rồi chỉ còn ở những gia đình thất nghiệp, những người như tác giả đã nói là đi đón không phải vì thương nhớ mà vì quà cáp, tiền đô Bây giờ ở Việt Nam những người có thu nhập tiền tỷ hoặc vài trăm triệu một tháng không phải là ít còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.
Im lặng đúng lúc là đỉnh cao của trí tuệ cảm xúc. Sự im lặng khi ấy chất chứa cái nhìn thấu cảm, sự bao dung, lòng kiên nhẫn, tình yêu thương.
Mệt biết bao nếu người trong cuộc luôn ảo tưởng và cố định nghĩa hạnh phúc bằng vật chất phù phiếm.
Việc người này hay người kia tìm kiếm khoái lạc “song song” với ân ái vợ chồng, đa phần do thói quen hoặc do thiếu thốn.
Tình cảm, thời gian, đến cả tiền tích lũy của tôi, chị gái cũng tỉ tê mượn. Và tôi cứ thế ngoan ngoãn với hai tiếng “phụ chị”.
Tâm trí tôi tự dưng hiện lên câu hỏi: Nếu không có chồng bên cạnh thì sao? Ngay lập tức tôi sợ hãi xua đi suy nghĩ điên rồ này.
Hơn 5 năm quen biết nhau, lúc nào bạn cũng ngập trong khó khăn và liên tục mượn tiền Thùy.
Lời hỏi han xuất phát từ sự quan tâm, nhưng đôi khi lại vô tình trở thành gánh nặng cho người trong cuộc.
Quyên đã hiểu, mẹ chồng không thể là chỗ dựa cho đời cô. Tiền bạc, tài sản của mẹ cho cũng không giúp cô hạnh phúc.
Huyền thất nghiệp đã 3 tháng, mỗi khi chia sẻ, tâm sự với chồng, anh đều nói sẽ không sao, nhưng Huyền vẫn cảm thấy nỗi buồn len lỏi.
Yêu và cưới người cha đơn thân, bạn phải trong tâm thế bước vào một thế giới đặc biệt.
Tôi từng có người chồng suốt ngày rượu chè bê tha. Trong cơn say xỉn, anh không đánh vợ nhưng thường đạp tung cửa phòng lúc nửa đêm.
"Chiều Mạc Tư Khoa rừng dương như trầm lặng, mà nghe câu dặm rằng hết giận rồi thương, ơi câu hò quê hương em hát chiều nay sao mà thương mà nhớ…"
Miếng chùi xoong, cây cọ bình và giá treo bọt biển… Tất cả đến từ một đơn hàng đặt trong lặng lẽ của chồng tôi.
Đôi khi, thứ giữ ta lại ở cuộc đời này không phải là thứ đẹp lung linh, mà là trách nhiệm, là tiếng khóc của con...
Câu nói của chị gái cứ ám ảnh trong đầu: “Em cứ nghĩ cho kỹ, 3 triệu đồng nuôi mẹ có thực sự nhiều không mà phải đắn đo tính toán”.
Tình yêu đôi khi là cuộc gặp gỡ giữa những mảnh vỡ, nhưng không phải mọi mảnh vỡ đều vô giá trị, chỉ để vứt đi.
Mẹ hốt hoảng và đau đớn nhận ra càng ngày, mẹ càng coi thường ba dù họ chưa từng cãi nhau, chưa từng to tiếng.
Mọi vấn đề trong các mối quan hệ đều có thể giải quyết nếu cùng ngồi lại với nhau, nói chuyện trên tinh thần xây dựng.