PNO - Mọi người đi đón tôi cũng năm bảy lý do, không hẳn vì nhớ thương sau nhiều năm xa cách mà có khi do cái mác “Việt kiều” của tôi.
| Chia sẻ bài viết: |
son le 23-01-2020 09:36:58
Tôi mỗi khi về hay đi khỏi Việt Nam đều tự lo một mình không muốn ai đưa đón, tâm lý ngày xưa Việt kiều chưa về VN nhiều thì bỡ ngỡ cái quan trọng là hệ thống liên lạc không như bây giờ nên người thân đón vì sợ bị trấn lột. Còn người ở việt Nam bây giờ thu nhập cao như bạn Bao Công nói thì thật chúc mừng, đáng ngưỡng mộ. Còn riêng danh xưng Việt kiều khg phải thích mà là bị gắn cho (ngày xưa giá cả dịch vụ cho Việt kiều cao hơn người trong nước), người trong nước bây giờ thu nhập cao mà kiều hối hàng năm trên mười mấy tỷ USD cái nầy có lẽ nên xét lại vì thật ra để có tiền gởi về họ phải hạn chế tiêu xài và làm việc rất vất vả. (còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.)
bao công 20-01-2020 15:19:00
Những cái kiểu đón như thế này thì trước đây khoảng 20 năm là có, giờ thì bớt nhiều lắm rồi chỉ còn ở những gia đình thất nghiệp, những người như tác giả đã nói là đi đón không phải vì thương nhớ mà vì quà cáp, tiền đô Bây giờ ở Việt Nam những người có thu nhập tiền tỷ hoặc vài trăm triệu một tháng không phải là ít còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.
Vợ chồng cô Sáu bôn ba làm lụng kiếm tiền, còn cậu con trai sức dài vai rộng chỉ chúi đầu vào màn hình máy tính, điện thoại để chơi game.
Không ai nhận ra cô đang xài hàng nhái. Những lời ngưỡng mộ, ca tụng có cánh trong phần bình luận khiến cô sung sướng.
Ai cũng cần một khoảng trời riêng, chỉ là đừng đóng cửa khiến người khác phải tò mò tự hỏi bạn đang giấu giếm điều gì trong đó.
Có lẽ mấy ai tin mẹ chồng nàng dâu có thể hòa thuận nhưng đối với tôi, đó là sự thật.
Người bạn thân vẫn chưa hồi đáp rõ ràng về số tiền mượn. Vân vừa thất vọng vừa áy náy với chồng.
Mối quan hệ với anh chị em bên nhà chồng không phải lúc nào cũng thân thiết. Giữ khoảng cách vừa đủ đôi khi lại là cách để gia đình yên ấm.
Việc kết nối với bản thân càng trở nên khó khăn, khiến cô dễ rơi vào trạng thái chơi vơi, mất phương hướng, ý nghĩa trong cuộc sống.
Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại nhưng sự bình yên và lòng tự trọng của người già khi đã tổn thương khó thể chữa lành.
Tôi rút được kinh nghiệm nếu không khẩn cấp thì đừng cho mượn vàng vì dù người thân nhưng khi đụng chạm đến lợi ích sẽ dễ nảy sinh mâu thuẫn
Về lý, dáng vẻ của cơ quan sinh dục không đóng góp nhiều vào thành bại của việc mà chúng cáng đáng trên giường
Dung đã nghĩ đến chuyện đánh ghen hoặc ít nhất là nói những lời cay nghiệt để cho kẻ thứ 3 ấy phải nhớ mãi.
Những tưởng cho con dâu mượn vàng, mẹ chồng sẽ nhận lại bằng vàng. Nhưng bây giờ chị dâu chỉ trả theo giá vàng thời điểm 6 năm về trước.
Góp ý ba mẹ bớt chi tiêu lễ lạt, hay nên đi khám bệnh định kỳ thì ba mẹ lại nổi nóng, cho rằng con cái dạy đời.
Điều làm tôi lấn cấn nhất là lần nào đến nhà, mẹ vợ cũ của anh đều có mặt vì nhà anh kế bên nhà ngoại của các con.
Có một nghịch lý: phụ nữ luôn mong bạn đời thấu hiểu mình mà không cần cất lời nhưng rồi lại chìm trong thất vọng.
Việc bán nhẫn không chỉ là bán vàng, mà là buông một phần ký ức đã không còn chỗ trong hiện tại.
Bởi tình yêu là chọn người để cùng vui, lẫn cùng buồn. Và chỉ khi đi qua những ngày mờ tối, ta mới biết ai là người thật sự yêu mình.
Nếu người khác không yêu thương thì cô sẽ yêu thương gấp đôi, trước hết là dành cho chính mình, sau này dành cho con.