PNO - Mọi người đi đón tôi cũng năm bảy lý do, không hẳn vì nhớ thương sau nhiều năm xa cách mà có khi do cái mác “Việt kiều” của tôi.
Chia sẻ bài viết: |
son le 23-01-2020 09:36:58
Tôi mỗi khi về hay đi khỏi Việt Nam đều tự lo một mình không muốn ai đưa đón, tâm lý ngày xưa Việt kiều chưa về VN nhiều thì bỡ ngỡ cái quan trọng là hệ thống liên lạc không như bây giờ nên người thân đón vì sợ bị trấn lột. Còn người ở việt Nam bây giờ thu nhập cao như bạn Bao Công nói thì thật chúc mừng, đáng ngưỡng mộ. Còn riêng danh xưng Việt kiều khg phải thích mà là bị gắn cho (ngày xưa giá cả dịch vụ cho Việt kiều cao hơn người trong nước), người trong nước bây giờ thu nhập cao mà kiều hối hàng năm trên mười mấy tỷ USD cái nầy có lẽ nên xét lại vì thật ra để có tiền gởi về họ phải hạn chế tiêu xài và làm việc rất vất vả. (còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.)
bao công 20-01-2020 15:19:00
Những cái kiểu đón như thế này thì trước đây khoảng 20 năm là có, giờ thì bớt nhiều lắm rồi chỉ còn ở những gia đình thất nghiệp, những người như tác giả đã nói là đi đón không phải vì thương nhớ mà vì quà cáp, tiền đô Bây giờ ở Việt Nam những người có thu nhập tiền tỷ hoặc vài trăm triệu một tháng không phải là ít còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.
Nghe chị vui vẻ tự nhận mình là “gái ế”, chúng tôi thường tự hỏi: "Sao chị xinh đẹp, chăm chỉ kiếm tiền thế mà lại không ai yêu? Vô lý!".
Tôi lập gia đình ở tuổi 35. Độ tuổi ấy, ở quê tôi đã là “ế chỏng chơ”. Nhưng với lối sống thành thị thì bình thường.
Ưa thích sạch sẽ là điều rất bình thường và nên khuyến khích. Thế nhưng sạch sẽ quá mức lại gây áp lực cho chính bản thân và những người xung quanh.
Những bậc phụ huynh xưa thường dựa vào tuổi đời để mặc định mình thuộc hàng “chiếu trên”. Tuy nhiên, đời sống bây giờ đã thay đổi.
Anh lờ mờ nhận ra mình đang chìm đắm trong một mối quan hệ… độc hại, bởi cô cư xử theo kiểu không phân biệt được đúng - sai...
Câu chuyện diễn ra tốt đẹp thật. Rể Tây quý vợ, quý cả mẹ vợ. Giờ bà yên tâm buôn bán, đi chùa nấu ăn, vui vẻ lắm.
Hôn nhân của chúng tôi lạnh nhạt từ nhiều năm nay. Con cái đã lớn, tôi tính chuyện ly hôn nhưng chẳng may chồng tôi lại đang thất nghiệp.
Khang phát hiện vợ mang quà tặng rao bán trên mạng. Tâm sốc khi thấy quà mình tặng nàng nằm trong thùng rác.
60 tuổi, chú tôi phân vân việc đi bước nữa, ông lo bị phân tán số tài sản dành dụm cả đời.
Cuộc sống thiếu thốn khiến Hậu hay nghĩ ngợi mông lung. Càng nghĩ lại càng thấy chồng mình không bằng chồng người ta.
Người ưa sạch sẽ, ăn mặc gọn đẹp thì nhà cửa cũng sạch sẽ chứ, sao lại có trường hợp mâu thuẫn vậy?
Mẹ con tôi đã sống yên ổn, tự nhiên tôi rước một người về, người ấy không giúp tôi và con mà còn gây căng thẳng triền miên.
Chị em nào đưa hình lên nhiều thì họ bảo “nhỏ đó khoe chồng, khoe con, flex quá đáng”, đưa ít hoặc không đưa thì họ đồn đoán đã ly hôn...
Người ta khuyên chỉ nên xem đây là một thói tật thường tình bị mang theo lên giường, không nên cố… nâng quan điểm.
Tôi mà dây dưa với chồng thì suốt đời trả nợ cho anh, các con lại bị ám bởi một tấm gương xấu.
Cân đo lắm cũng chỉ phí một đời. Mợ Gấm đã băng ra khỏi cánh cổng ấy, đã quyết định cắt may giấc mơ đời mình trên mảnh gấm sang trọng.
Cha ngoại tình, mẹ dành cả 30 năm chạy theo cha để ghen. Tuổi thơ của cô chỉ toàn cãi cọ, đổ vỡ chén đĩa, đồ đạc, tổn thương và sợ hãi.
Hân rơi vào cảm xúc tiêu cực sau những cư xử kỳ lạ của chồng. Đêm qua cô đã nghĩ đến phương án chia tay.