Nhà tài trợ bất đắc dĩ

14/09/2025 - 08:00

PNO - Sức người có hạn, một khi em cương quyết và thể hiện quan điểm rõ ràng, không ai có thể ép em làm những chuyện em không muốn.

Chị Hạnh Dung kính mến,

Em lấy chồng được 5 năm thì hết 5 năm vợ chồng em luôn phải chi tiền cho những dịp cả nhà chồng họp mặt ăn uống, lễ tết, sinh nhật… Nguyên nhân không chỉ vì chồng em là con trai trưởng mà còn do em kinh doanh ổn và kiếm được tiền. Thời mới về làm dâu, vì nghĩ mình người mới, cần tạo sự gắn kết, em hay chủ động tổ chức tiệc nọ tiệc kia, khi thì đi nhà hàng, khi thì nấu tại nhà. Thế nhưng, riết rồi nhà chồng xem đó là lẽ hiển nhiên, là trách nhiệm của vợ chồng em. Không ai ngỏ ý hùn tiền hay phụ mua sắm.

Đỉnh điểm là dịp lễ 2/9 vừa qua, mẹ chồng gọi em lên nói muốn cả nhà tập trung một chỗ cùng xem ti vi trực tiếp lễ diễu binh rồi ăn uống mừng Quốc khánh. Mẹ chỉ nói vậy, còn em phải hy sinh cả chuyến đi chơi, lên thực đơn, đi chợ, thậm chí lúc diễu binh cả nhà ngồi coi trầm trồ hò reo còn em thì cắm mặt trong bếp. Em rất bực. Em không muốn phải làm nhà tài trợ cho các cuộc vui bên chồng mãi như thế.

Mỹ Tú (Đồng Nai)

Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet


Em Mỹ Tú mến,

Chia sẻ với em cảm giác khó xử, bực bội và cả tổn thương khi lòng tốt ban đầu dần biến thành nghĩa vụ, trách nhiệm lúc nào không biết. Tuy nhiên, để xảy ra cục diện như bây giờ, có phần lỗi khách quan của em.

Có lẽ những ngày đầu mới về làm dâu, hẳn em đã rất cố gắng hòa nhập bằng cách mời mọi người tham gia các sinh hoạt chung. Thuở ban đầu, hẳn em chỉ mong có người tới dự là rất vui và biết ơn, chuyện tiền bạc dĩ nhiên không tính tới. Có lẽ sự vồn vã, nhiệt tình ấy đã tạo thành nếp quen cho mọi người. Biết đâu họ cũng vô tư mà nghĩ rằng sự hiện diện của họ là niềm vinh hạnh cho em, quên rằng để có những dịp họp mặt như vậy, em phải tốn công, tốn của và tốn thời gian nữa.

Dĩ nhiên, ai cũng hiểu ngoài sự vô tình, vô tâm, có lẽ đâu đó cũng có tâm lý lợi dụng, ỷ lại. Thế nhưng, từ đầu chí cuối, em vẫn im lặng, chưa thể hiện quan điểm rõ ràng. Thay vì tức tối chờ mọi người tự hiểu, em hãy thẳng thắn nói điều mình nghĩ.

Người đầu tiên em cần chia sẻ là chồng. Hãy cho anh hiểu thành ý của em. Để có những cuộc vui thật sự, cần sự chung tay góp sức của mọi người. Em có thể đề nghị: Vợ chồng em khá giả hơn, có thể tuyên bố đăng cai, chủ động chi tiền vài sự kiện trong năm. Còn lại các dịp vui khác, ba mẹ chủ trì dịp nào, các anh chị em mỗi người lo dịp nào. Ai chủ trì thì chịu trách nhiệm chính, những người còn lại cần góp tiền, góp công, góp ý tưởng để vui vẻ, trọn vẹn. Sẽ tốt hơn nếu chồng em đứng ra thương lượng với cả nhà.

Từ giờ đến cuối năm còn nhiều lễ hội. Em có thể chọn một dịp để thí điểm cách làm mới. Dịp này, dù vẫn còn gánh nhiều việc nhưng em nên chủ động, khéo léo, kiên quyết lôi kéo mọi người cùng làm bằng cách giao việc cho từng người: ba mẹ chồng hỗ trợ gì; chị chồng mua giúp món gì; em chồng, cháu chồng làm giúp việc gì… Vài lần như thế, mọi người sẽ quen. Khi ấy, em có thể dần rút khỏi vai trò chủ trì, chủ chi như hiện nay.

Trường hợp mọi người không hợp tác, vợ chồng em nhẹ nhàng cho cả nhà biết 2 em chỉ làm được, đóng góp những gì. Sức người có hạn, một khi em cương quyết và thể hiện quan điểm rõ ràng, không ai có thể ép em làm những chuyện em không muốn. Dù thế nào, tình thân vẫn là đáng quý. Chúc em bình tĩnh, xử lý chuyện nhà trọn vẹn.

Hạnh Dung

Chia sẻ tâm tư cùng chị Hạnh Dung của Báo Phụ nữ, mời bạn gửi câu hỏi trực tiếp trong khung “Chat với Hạnh Dung” dưới đây hoặc gửi về email: hanhdung@baophunu.org.

Chat với Hạnh Dung
Ý KIẾN BẠN ĐỌC(1)
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI