Tiếng lộc cộc từ chiếc xe đạp ai đó đi ngang qua, mang tôi ngược về miền ký ức.
Còn mùa hè của những em nhỏ vùng ven rừng, ven biển Cà Mau là những chuỗi ngày dài mò cua, bắt ốc.
Những ngày nghỉ, vào bếp cùng vợ, thế là có thêm những trải nghiệm thú vị.
Mỗi lần đến sinh nhật, mẹ lại gọi điện chúc mừng tôi và không quên nhắc: “Thuở con còn ở nhà thì mẹ sẽ tặng con 1 gói mì tôm”.
Tùy tính cách, khả năng và hoàn cảnh mà mỗi phụ nữ có một "vương quốc" riêng với những đặc thù, điểm mạnh, điểm yếu khác nhau.
Tôi chỉ cần gõ “nấu mì Quảng”, hàng chục công thức hiện ra. Tôi đọc hết mục thành phần món ăn, chọn ra danh sách phù hợp nhất.
Núi Tù Và như biểu tượng mang hồn cốt của một vùng quê. Núi bao dung như tấm lòng của mẹ, bao tháng năm vẫn đợi tôi về.
Tôi trông tin của từng đứa cháu, dõi theo và luôn mong mỏi chặng đường chúng đi qua.
Bánh xèo chị đặt sẵn, mọi người cùng ăn cho thảnh thơi, cho má khỏi cực. Má có tuổi rồi, phải được sống thanh nhàn.
Người ta tin rằng, những thứ này không chỉ xua đuổi sâu bọ trên cây, mà còn diệt trừ bệnh tật trong người.
Cuối cùng, chúng tôi cũng bắt đầu hiểu được ngôn ngữ tình yêu của mẹ - thứ ngôn ngữ thơm lừng mùi hành, tỏi, chua ngọt.
Mưa bỗng ào xuống chỉ sau một tiếng sấm vang trời, thế là không kịp cào gạt, lúa ướt dưới cơn mưa.
Lửa thì cười còn mẹ tôi mắt nheo nheo vì khói, có giọt nước trong veo rơi xuống vì hơi khói đưa cay.
Trải qua vô vàn bữa tối giữa phố xá chông chênh, tôi hiểu hạnh phúc đơn giản là được vào bếp phụ giúp má nấu những món ăn ngon cho gia đình.
Muốn sờ được vào mũ cho đỡ thèm, tôi phải chịu khó "canh" để xáp vô, nằn nì xin ba cho… đội thử.
Những câu chuyện ông kể hoài nhưng chưa khi nào tôi thấy chán. Dường như cây khế cũng thích nghe nội kể chuyện.
Má tôi nói, đi làm cả ngày ngoài đồng, chỉ cần về ngắm cái sân sạch thấy bình an, bao mệt mỏi ưu phiền tan biến hết.
Xây nhà lẽ ra là chuyện vui, nhưng ngày nào vợ chồng cũng có chuyện tranh cãi. Lẽ nào tính gia trưởng của chồng dồn nén bấy lâu, nay mới lộ ra?
Người ta có thể dùng tuổi thơ tươi đẹp để chữa lành những tổn thương khi trưởng thành.
Một mùi hương vừa quen, vừa lạ thoảng qua nhưng cũng đủ dội vào ký ức một cảm giác bâng khuâng man mác.
Tới ngày giỗ ngoại, tôi cảm nhận được nỗi buồn nghẹn lại trong lồng ngực mẹ vì năm đó mẹ không thể sắp xếp về quê thắp cho ngoại nén hương.
Đâu đó trong hẻm nhỏ tôi sống ở quận 4, hình ảnh bà hàng xóm dễ thương vẫn còn...
Hôm ông trời cho một trận mưa mát lành, ba mẹ tôi cũng như trút được nỗi lo, căn nhà vui lên rộn rã.
Má tỉ mỉ làm món này món kia và chờ con gái con trai cùng các cháu về chơi, nhưng rồi lại thất vọng.
Thuở nhỏ, hồn nhiên, tôi hiếm khi thắc mắc vì sao ba mẹ và mình lại sống chung, gắn bó nhiều hơn với bà cả mà không phải bà ruột?