Trải qua vô vàn bữa tối giữa phố xá chông chênh, tôi hiểu hạnh phúc đơn giản là được vào bếp phụ giúp má nấu những món ăn ngon cho gia đình.
Muốn sờ được vào mũ cho đỡ thèm, tôi phải chịu khó "canh" để xáp vô, nằn nì xin ba cho… đội thử.
Những câu chuyện ông kể hoài nhưng chưa khi nào tôi thấy chán. Dường như cây khế cũng thích nghe nội kể chuyện.
Má tôi nói, đi làm cả ngày ngoài đồng, chỉ cần về ngắm cái sân sạch thấy bình an, bao mệt mỏi ưu phiền tan biến hết.
Xây nhà lẽ ra là chuyện vui, nhưng ngày nào vợ chồng cũng có chuyện tranh cãi. Lẽ nào tính gia trưởng của chồng dồn nén bấy lâu, nay mới lộ ra?
Người ta có thể dùng tuổi thơ tươi đẹp để chữa lành những tổn thương khi trưởng thành.
Một mùi hương vừa quen, vừa lạ thoảng qua nhưng cũng đủ dội vào ký ức một cảm giác bâng khuâng man mác.
Tới ngày giỗ ngoại, tôi cảm nhận được nỗi buồn nghẹn lại trong lồng ngực mẹ vì năm đó mẹ không thể sắp xếp về quê thắp cho ngoại nén hương.
Đâu đó trong hẻm nhỏ tôi sống ở quận 4, hình ảnh bà hàng xóm dễ thương vẫn còn...
Hôm ông trời cho một trận mưa mát lành, ba mẹ tôi cũng như trút được nỗi lo, căn nhà vui lên rộn rã.
Má tỉ mỉ làm món này món kia và chờ con gái con trai cùng các cháu về chơi, nhưng rồi lại thất vọng.
Thuở nhỏ, hồn nhiên, tôi hiếm khi thắc mắc vì sao ba mẹ và mình lại sống chung, gắn bó nhiều hơn với bà cả mà không phải bà ruột?
Tôi an lòng khi sống ở hẻm nhỏ, nhà nghèo mà giàu tình thương.
Mưa vẫn là cách đơn giản và thân thuộc giúp cho mọi buồn phiền thất vọng, khổ sở có thể thỏa thuê trôi đi trong làn nước.
Mỗi buổi chợ chỉ chừng chục ký rau, nhưng đều đặn cả tháng cũng đủ chi phí cho tôi đi học 1 tháng.
Đến tận bây giờ, dù đã lập nghiệp ở phương xa, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, tôi như cảm nhận thấy ngay hương vị ngọt ngào ấy.
Anh ra đi 1 năm sau đó. Sau cái chết của anh tôi tỉnh ngộ, nhưng có ăn năn hối cải, khóc lóc cũng vô ích.
Bộ khay của bà sơ tôi được bảo quản như món kỷ vật của thời gian. Lâu lâu cha lại sai tôi mang khay ra lau chùi.
Tình trạng khủng hoảng hoặc “bệnh lý” của hệ thống gia đình sẽ tác động tiêu cực đến từng thành viên và đối tượng dễ tổn thương nhất chính là trẻ em.
Đó là bí quyết giữ nhà cửa êm ấm, thắt chặt tình cảm của vợ chồng già, mà các cặp vợ chồng trẻ cũng có thể học hỏi kinh nghiệm...
Khách lạ đến nhà chơi, thấy chồng tôi chăm sóc cha mẹ già, họ nghĩ anh là con ruột của ba má tôi.
Tôi vẫn nhớ ngày mùa đông lạnh giá, mẹ đi làm về hơ vội tay trên bếp lửa. Bếp lửa ánh lên nét hồng, in cả trên khuôn mặt mẹ tôi.
Trên hành trình kết nối các thế hệ trong gia đình, sự gương mẫu của người lớn cực kỳ quan trọng.
Ngay từ đầu ngõ, tôi cố tình chạy xe thật chậm chỉ để được nhìn ngắm những hàng rào xanh khắp các đường thôn ngõ xóm.
Những quyển sổ được ba gìn giữ cẩn thận như nhắc tôi phải có trách nhiệm với con cháu của mình.