Tôi đã quá mệt mỏi. Nếu không có đường lui, vợ chồng tôi chẳng biết những năm tháng về sau sẽ thế nào.
Người mẹ sẽ không bao giờ thôi nghĩ, thôi lo, thôi thương, thôi bảo bọc những đứa con. Chỉ khác ở chỗ nói ra hay không, cách này hay cách khác.
Xinh đẹp và năng động, nghề nghiệp đàng hoàng, thế nhưng không hiểu sao từ năm này qua năm khác, bạn chỉ “hút” toàn trai hư.
Tôi được gặp chị Lê - một đồng nghiệp gắn bó như hình với bóng rồi trở thành người chị thân thương của tôi.
Bà nhận ra lời dạy của người xưa thật chí lý: “Ở xa mỏi chân, ở gần mỏi miệng”.
Ai cũng nói tôi “có phước” làm vợ bác sĩ giàu có, nhưng không ai biết nỗi khổ sở của tôi.
Anh không tìm người sống chung, chia sẻ những vui buồn. Anh và gia đình anh chỉ tìm một “ô sin” với mong muốn được chăm sóc, phục dịch.
Chuyện mê chụp hình “sống ảo” thiếu tế nhị khiến cái duyên phụ nữ “bay đi ít nhiều”.
Anh nhậu say về thì ngủ như mọi lần, bao năm qua vẫn thế. Chị chẳng mấy nghi ngờ, công việc của anh vốn áp lực, nhưng đêm nay thì khác.
Hơn 10 năm kể từ ngày bố mẹ rời đi, có những đêm tôi vẫn thảng thốt sau giấc mơ ngọt lành: bố mẹ còn ở bên cạnh tôi.
Thấy con cháu về, mẹ mừng tíu tít. Mẹ sang hàng xóm xin nắm rau, hái trái ớt, nhân tiện khoe: “Đám con tui mới về chơi”.
Hơn 50 năm nay, các cháu chỉ có thể biết đến cậu qua lời kể và tấm bằng lồng kính trang trọng có mấy chữ màu đỏ: Tổ quốc ghi công.
Ở độ tuổi U70, bà Loan tự tay làm việc nhà, thu vén cuộc sống một cách trôi chảy.
Mỗi người có ý thức một chút khi tham gia các nhóm Zalo thì tốt biết mấy!
Hãy níu mình bằng những yêu thương được dệt bằng buồn vui, trách nhiệm của những ngày tháng thực tại.
Họ chấp nhận sống như 2 người bạn cùng chăm lo cho con. Cô có cuộc sống của cô và anh cứ thoải mái sống theo ý anh.
Tôi giàu có, đó là lợi thế đồng thời cũng là nỗi khó của tôi bởi làm sao biết chắc người ta yêu mình không phải vì tiền.
Không bao giờ là trễ để mỗi ngày của hành trình hôn nhân được lấp đầy bằng những yêu thương.
Giữa lúc tưởng chừng đã mất tất cả, ba mẹ vợ đã tìm gặp tôi. Ông bà khiến thằng con rể như tôi hết ngạc nhiên rồi xấu hổ...
“Cho bạn bè mượn tiền là bạn đang mua lấy kẻ thù". Nhìn lại vụ 6 người Việt trên đất Thái vừa qua, tôi thấy câu nói trên rất đúng.
Từ vụ giết người yêu rồi tự sát ở quán trà tại TPHCM cho thấy: việc chia tay khi tình cảm rạn nứt tiềm ẩn nhiều rủi ro, nguy hiểm.
Sống trong đại gia đình lâu, vợ chồng trẻ mất đi khả năng tự quyết. Ra riêng tuy có nhiều mối bận tâm hơn, nhưng sẽ nhiều lợi ích hơn.
Dù chồng tôi không còn, nhưng các cháu nội của bà là con tôi. Nghĩ vậy nên tôi đón bà về sống cùng mẹ con tôi cho đỡ buồn.
Có khi nào, chồng tôi chỉ là một người nghĩ đơn giản, những lại khổ vì phải sống với một người phức tạp là tôi không?
2 em gái của chị Thu nhiễm thói đua đòi nên sa vào các cơn mua sắm rồi nợ như chúa chổm.