Sau khi trải qua những đợt lụt lịch sử ở miền Trung, tôi đã vỡ mộng hoàn toàn giấc mơ bỏ phố về quê...
Ngày tôi và anh mới quen nhau, mẹ anh là người “đẩy thuyền’’ nhiều nhất. Mẹ tạo mọi cơ hội để hai đứa tìm hiểu nhau.
Em đi làm về phải đưa hết lương cho nhà chồng. Ly hôn rồi mà em còn bị đòi nợ, phải cắn răng trả nợ quán nhậu gần nhà...
Hôn nhân không phải là bài toán để có thể làm nháp, làm sai, hết lần này đến lần khác...
Đằng sau những món đồ có giá trị bị chủ nhân bỏ quên trong áo quần cũ đem đi quyên góp là cả một câu chuyện gia đình...
Mẹ không ưa những người bạn vẫn lên “phây” khoe hình đi chơi, ăn uống khi miền Trung bão lũ.
Chồng chị không rượu chè đến mức be bét, không gái gú, cờ bạc, nhưng lại có tật xấu khiến chị ngao ngán, chỉ muốn ly hôn.
Ai nấy hỉ hả sung sướng khi tôi phục vụ, nhưng khi tôi thu quỹ thì nảy ra muôn sắc thái. Tôi thấy mình cực nhọc như đi xin tiền.
Mùa bão, ở quê chỉ còn cha mẹ già, nhưng tôi không thể về vì chẳng biết gửi con cho ai. Tất nhiên là không thể gửi chồng cũ.
Trong không ít hoàn cảnh, cha mẹ chọn sai sân chơi Halloween cho con, gây ra nỗi sợ ma quỷ và ám ảnh bạo lực cho bé.
Giữ mái tôn, hay giữ mái nhà, cũng là từ những niềm tin nhỏ nhoi.
Chồng chị không hề kiểm soát hay để tâm việc chi tiêu, mà chính chị cứ có cảm giác buốt ruột khi tiền rời túi.
Mỗi một cuộc chia tay đều có những lý do riêng. Xem thường một người thất bại trong hôn nhân là một kiểu kết luận vội vàng, có phần nhẫn tâm.
Tôi chưa bao giờ có ý định rời vùng đất khắc nghiệt miền Trung mà đi, nếu biến cố hôn nhân không ập tới.
30 ngày chồng đi vắng đối với tôi là cực hình. Tôi không hiểu mình đã làm sai điều gì mà em chồng cư xử với tôi như vậy.
Ngôi nhà vốn là nơi để trở về, mà có ngày anh cũng thấy sợ, chỉ muốn trốn tránh.
Sau ít ngày đưa con trai về quê chơi với ông bà nội, Nhã than cô bị stress.
Chú vào mấy ngày rồi ra, tiếp đãi đàng hoàng là bổn phận của con cháu. Thế mà vợ tôi suy tính từng đồng, dò xét từng bước đi của các chú.
Anh dành cả buổi tối rà soát “lịch sử tình trường” từ thời mẫu giáo, nhưng tuyệt nhiên không biết ai tên Bống. Tại sao vợ anh lại làm dữ?
Ba cháu nói, bà nội có bạn trai cũng không sao, miễn là ông bạn kia không có vợ. Thế nhưng vợ của ông kia đang ở nước ngoài với con gái...
Tôi nghĩ vợ là kẻ ích kỷ bẩm sinh, lại thêm bệnh nghiện mạng xã hội, chứ không hề trầm cảm sau sinh như bác sĩ nói.
Chị sẽ tập quen với những ngày bình yên phía trước. Không có muộn phiền, toan tính, không có được mất, hơn thua, chẳng phải chị đang sống cuộc đời nhẹ bẫng?
Ngày 20/10 năm nay, mạng xã hội không tràn ngập các hình ảnh khoe quà hay lời than thở của các chị em về chuyện tặng quà cho phái đẹp.
Rốt cuộc “duyên” là cái gì mà người này khác người kia một trời một vực, vẫn có duyên như nhau?
Nhiều năm làm chồng và yêu cùng lúc… vài phụ nữ, tôi khẳng định rằng dịp 20/10 không gì tuyệt hơn việc tặng vợ một gã đàn ông mới toanh...